Xuyên Nhanh Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi


Thực mau, Tả Hàm liền xua tay nói.

"Tớ, ân nhân, tớ không phải muốn cậu làm gì.

Chỉ, chỉ muốn, chỉ muốn cạnh tranh công bằng với cậu, có được không?"

Lúc nói Tả Hàm còn nói lắp,

Câu cạnh tranh công bằng này, cô đã rối rắm hai tuần, cuối cùng cũng nói ra.

Nam Nhiễm nghe xong, thờ ơ.

Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí, giải thích:

【 Ký chủ, Trình Văn Hoắc chính là Thiên Đạo chi tử.


Nam Nhiễm:

"Ai?"

Tiểu Hắc Long cuối cùng cũng nhìn ra,

Ký chủ ngoại trừ viên dạ minh châu kia, ai cũng không nhớ được.

Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói.

【 Viên pha lê.


Mí mắt Nam Nhiễm giật giật, mở to mắt.

"Ồ."

Tả Hàm nghe ân nhân đáp ứng.

Kích động tới mức suýt chút nữa khóc ra.

Tả Hàm ngồi xổm xuống, đôi tay gắt gao nắm tay Nam Nhiễm.

Hai mắt ngập nước.

"Ân nhân."


Nam Nhiễm ngồi dậy.

Ý bảo Tả Hàm đứng dậy.

Tả Hàm cực kỳ ngoan.

Lập tức liền đứng dậy.

Nam Nhiễm vươn đầu ngón tay ra, móc lấy túi áo Tả Hàm.

Vói vào lần mò một trận.

Thanh âm của Tả Hàm rất nhỏ, cứ như sợ dọa đến ân nhân.

"Ân nhân đang tìm gì vậy?"

Nam Nhiễm ngẩng đầu.

"Tại sao chẳng có gì cả?"

Tả Hàm lập tức nói.

"Ân nhân đói bụng rồi hả?

Tớ lập tức đi mua đồ ăn cho ân nhân ngay!"

Lúc Bạc Phong đi vào sân vận động, liền thấy được trên khán đài.

Nam Nhiễm ngẩng đầu, lôi kéo quần áo Tả Hàm.

Tả Hàm cúi đầu cười, hai người kề nhau rất gần.

Một tay Tả Hàm còn đang nắm tay Nam Nhiễm.

Tư thái kia.

Bộ dáng kia.

Chậc chậc chậc.

Bạc Phong mặt không cảm xúc.

Tả Hàm đang vui vẻ dò hỏi sở thích của ân nhân mình.

"Ân nhân muốn ăn gì?

Khoai lát, chocolate?

Hay là ăn kem ly?"

Đang trò chuyện.

Nam Nhiễm cứ như không xương cốt, vừa nói, vừa dựa vào trên người Tả Hàm.

Kết quả.

Đầu không dựa vào người Tả Hàm.

Mà dựa trên một cánh tay săn chắc.

Chớp mắt.

Đầu Nam Nhiễm đã bị cưỡng ép, ấn vào trên người người nào đó.

Nam Nhiễm cảm nhận được hơi thở lạnh lạnh phát ra từ trên người nào đó.

Ừmm.

Thoải mái.

Một chút phản kháng cũng không có.

Cô đương nhiên biết người đến là ai.

Thân thể Bạc Phong kiên cố hữu lực, toàn thân tản ra vẻ hờ hững.


Một khuôn mặt lạnh băng như điêu khắc.

Nam Nhiễm thực thích.

Nhưng điều này không chứng tỏ, tất cả mọi người đều thích.

Ví dụ như.

Tả Hàm cố gắng chống đỡ thân thể lui về sau hai bước.

Cô có hơi sợ Bạc Phong học trưởng.

Từ lần đầu gặp mặt liền sợ.

Cho đến bây giờ, vẫn sợ.

Làm sao bây giờ?

Muốn khóc.

Tả Hàm lui lui, liền lui đến bên cạnh cầu thang.

Cô nhanh chóng nói.

"Bạc Phong học trưởng, ân nhân, tớ, tớ đi trước đây.

Hai người nói chuyện đi."

Nam Nhiễm nhìn Tả Hàm liên tiếp lui về sau.

Mở miệng.

"Khoai lát của tôi, còn có ······ ưm."

Vừa mới mở miệng nói một cái, đã bị người ta bịt kín miệng.

Cho đến khi Tả Hàm gập ghềnh rời đi.

Bạc Phong mới buông cô ra.

Khó được, lúc này Bạc Phong lại chủ động mở miệng.

Chỉ là ngữ điệu so với ngày thường còn lạnh hơn.

"Tán gẫu gì đó?"

Nam Nhiễm ngồi tùy ý,

"Cậu ấy nói muốn cùng em cạnh tranh công bằng có được viên pha lê kia."

Cô vốn dĩ, không có hứng thú gì với viên pha lê kia.

Chỉ cần thi xong đại học.


Dạ minh châu liền bị cô thu rồi.

Còn cần cái gì viên pha lê chứ?

Nhưng mà.

Bạn học Tả Hàm muốn cạnh tranh công bằng với cô.

Được thôi.

Vậy cô miễn cường cũng đem nhốt vào lồng sắt luôn là được.

Thêm một cái cũng không nhiều lắm mà.

Bạc Phong cúi đầu,

"Ai là viên pha lê?"

Nam Nhiễm:

"Cái người tên Tiểu Hoắc kia."

Áp suất trên người Bạc Phong ngày càng thấp.

"Tiểu Hoắc? Cậu ta từ khi nào mà thành tiểu Hoắc rồi?"

"Sao em biết được?"

Nam Nhiễm vừa nói xong,

Tay Bạc Phong dùng sức.

Kéo cái tay Nam Nhiễm đang đặt trên người mình xuống.

Nam Nhiễm không thể hiểu được,

"Nè, anh là của em, còn không được sờ sao?"

Tiểu Hắc Long nghe lời này của ký chủ.

Sao lại, sao lại, giống như một tên lưu manh vậy chứ?
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận