Edit by AShu ^_^.
______________
Quan Nguyệt đã biết mối quan hệ của Tô Đường cùng Hứa Chi Chi, liền quay sang hỏi về Yến Sâm, "Còn giáo bá kia thì sao? Sao hai người quen nhau được? Mình nghe người khác nói cậu theo đuổi Yến Sâm, có thật không vậy?" Nói xong, nàng càng suy nghĩ nhiều tình tiết kinh khủng hơn nữa, đôi mắt hạnh cơ hồ đều trợn tròn lên, "Còn có nhiều lời đồn đáng sợ hơn, nói hai người kết giao với nhau."
Tựa hồ nghe được sự việc liên quan tới mình, Yến Sâm nhấc nhấc mí mắt, sau đó liền thấy tiểu đáng thương mấp máp cánh môi anh đào, một lát sau bày ra vẻ mặt khó xử mà nói: "Cậu cảm thấy mình mù, hay hắn bị mù?"
Quan Nguyệt sửng sốt.
Giáo bá tuy đẹp, nhưng không phải đẹp theo kiểu truyền thống, nét đẹp của hắn mang theo dã tính nguy hiểm, cả người đều tỏa ra hơi thở người sống chớ tiến lại gần.
Hơn nữa hắn còn có lịch sử đánh cho người khác tàn phế, làm mọi người thấy hắn chỉ dám nhìn từ xa.
Lúc trước Quan Nguyệt cảm thấy giáo bá không có khả năng trọng Thẩm Vị Ương, nhưng hiện tại nàng cảm thấy Vị Ương chưa chắc gì nhìn trúng hắn.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là khí chất của hai người không hợp nhau a, một người là tiểu tiên nữ đáng yêu, một người là nhị thế tổ quái đản nhật thiên nhật địa.
"Cũng đúng, hai người không thể có liên quan tới nhau a."
Tô Đường dùng ánh mắt đúng là trẻ nhỏ dễ dạy mà nhìn Quan Nguyệt, nàng còn làm như mình là bà cố nội hiền từ của người ta, làm cho Quan Nguyệt nổi lên một tầng da gà.
"Ngọa tào, tiểu Ương Ương, cậu đừng như vậy mà nhìn mình nha, thật khiến cho mình sợ a."
Tô Đường mỉm cười, "Ngoan ngoãn đi rồi mình sẽ cho cậu ăn đồ ngon a."
Bộ dạng này, thật giống như bà nội hiền lành ở nhà a!
Hai người trò chuyện một chút đã tan học, Quan Nguyệt liền mời Tô Đường cùng ăn cơm trưa với mình, chỉ là không nghĩ tới, học sinh ăn ở nhà ăn bậc một rất nhiều, mà ở nhà ăn bậc 2 có giá cả đắt đỏ hơn cũng hết chỗ.
Quan Nguyệt suy sụp sụ mặt xuống, Tô Đường bèn cười trấn an, "Không sao, chúng ta chờ một lát là có chỗ à, hay chúng ta ra ngoài ăn?"
Quan Nguyệt, "Nhưng mà bên ngoài trên đang mưa a."
Tô Đường, "Vậy chúng ta ở đây chờ một chút đi."
Hà Giai Kỳ đang gặm đùi gà, gặm được một nửa, đột nhiên bị người thọc một cái, đùi gà liền bị rớt xuống mặt đất, làm cho hắn tức giận thiếu chút nữa là đánh người, "Ngọa tào, Hàn Đông, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!"
Hàn Đông ra hiệu bằng ánh mắt kêu hắn nhìn qua bên kia.
Sau đó, thanh âm to lớn vang vọng khắp nhà ăn thứ hai.
"Ai, đây không phải là chị dâu nhỏ sao!"
Toàn bộ nhà ăn bậc 2 như bị ấn nút tạm dừng, bỗng dưng im lặng như chùa bà Đanh, mà biểu tình của những học sinh ở đây đều giống nhau, đó chính là khiếp sợ a!
Tô Đường khóe miệng kéo kéo lên, hoàn toàn không nghĩ tới bên người của Yến Sâm cư nhiên có nhị ngốc tử a, nàng nhìn theo hướng âm thanh, lại thấy Yến Sâm cười như không cười nhìn nàng.
Nụ cười này thật quá quỷ dị, làm nàng dựng cả tóc gáy, nhưng mà không đợi nàng tránh đi chỗ khác, Hà Giai Kỳ liền đứng lên.
Hắn hồn nhiên không nghĩ lời nói của mình kinh thiên động địa như thế nào, còn vẫy vẫy tay với các nàng, "Chị dâu nhỏ, qua đây ngồi nha."
Tô Đường lại lần nữa liếc liếc Yến Sâm, thấy hắn không hề thu hồi lại tầm mắt, tức khắc nhấp nhấp môi mỏng, sau đó liền kéo Quan Nguyệt đi ra ngoài.
Tại cửa nhà ăn, vẻ mặt Quan Nguyệt như đi vào cõi tiên, tới khi giọt mưa rơi vào mặt nàng, thì mới hoàn hồn lại.
Nàng lập tức lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, nắm lấy tay Tô Đường đến nỗi tay đối phương liền đỏ lên, "Vừa rồi mình không nhìn thấy ảo giác đi?"
Tô Đường trầm mặc thật lâu, cuối cùng mới thở dài mà gật gật đầu.
Trong lúc nhất thời Quan Nguyệt không biết nên bày ra biểu tình gì, "Cho nên, tin đồn bên ngoài lan truyền cư nhiên không phải là giả! Mình, đang ngồi cùng bàn với bạn gái của giáo bá a!"
Tô Đường thương hại mà nhìn bạn ngồi cùng bàn đang kích động, "Chỉ sợ là bạn gái cũ thôi."
Quan Nguyệt:?
Tô Đường: "Bốn tháng trước, mình cùng với anh ta đã không còn liên hệ với nhau nữa.
Cậu cũng biết lúc trước mình bị thương phải nằm viện....." Nói được một nửa, ánh mắt Tô Đường lại ảm đạm mà rũ xuống.
Quan Nguyệt thấy vậy liền hiểu ra, tuy nói giáo bá thực đáng sợ a, nhưng đứng trước mặt mình lại là tiểu tiên nữ ngồi cùng bàn a, lập tức liền cùng chung kẻ địch, "Không thương tâm nữa, đừng quan tâm tới hắn nữa.
Ương Ương của chúng ta lớn lên đẹp như vậy, chắc chắn nhanh chóng sẽ tìm được nam nhân tốt thôi."
Tô Đường thuận thế mà ngước lên, "Ân, tuổi trẻ ai mà chả gặp mấy tên tra nam đó.
Người cũ không đi, người mới sẽ không tới a!"
Quan Nguyệt cũng dùng sức mà gật đầu, kết quả trên đỉnh đầu lại truyền tới một giọng nói âm trầm, "Tra nam?"
Thanh âm thình lình vang lên, là cho Tô Đường giật mình mà nhảy vào trong màn mưa, liền thấy giáo bá không biết xuất hiện sau lưng từ lúc nào, thần sắc hắn tối tăm, thật sự đáng sợ a.
Tình huống này liền phi thường xấu hổ.
Trời mưa không lớn lắm, Tô Đường mới dính một chút, quần áo cũng chưa ướt lắm, nhưng đã bị đối phương vươn tay kéo vào trong.
Sức lực Yến Sâm rất lớn, lần kéo này, liền trực tiếp kéo tiểu cô nương đâm vào trong lòng ngực của mình.
Hắn kỳ thật chán ghét người nào đụng vào hắn, nhưng mà không ngờ, đối với tiểu nha đầu này, tựa hồ không có mấy phản cảm cho lắm, chẳng qua không đợi hắn hảo hảo cảm thụ, tiểu cô nương liền giãy dụa mà thoát ra.
Đúng vậy, thoát ra.
Hắn nheo mắt lại, ánh mắt thật lạnh lẽo, "Không phải vừa mới xuất viện sao, còn muốn tắm mưa à?"
Thanh âm hắn không lớn, nhưng có thể nghe ra tâm tình hắn bây giờ không được tốt.
Nghe lời nói này của hắn, Tô Đường lại càng cảm thấy hoảng sợ hơn nữa, cứ cảm thấy nam chủ không thích hợp a.
Phát triển như vậy cũng quá nhanh đi, rõ ràng mới lúc trước còn là người lạ mà.
Vì thế, nàng liền hỏi hệ thống, "Cẩu tử, nam chủ không có vấn đề gì chứ?"
Edit by AShu
Hệ thống, "Kiểm tra đo lường không có phát hiện ra bất kỳ vấn đề nào, làm sao vậy?"
Tô Đường liền im miệng.
Yến Sâm cũng cảm thấy chính mình thật si ngốc, rõ ràng lúc trước hai người quen nhau, hắn lại không hề muốn hiểu biết về nàng.
Nhưng từ ngày hôm qua nàng cắt tóc, sau thời điểm nàng gỡ mắt kính xuống, làm cho hắn không dời mắt được.
Chỉ một lần thoáng nhìn, liền khiến hắn nhớ mãi không quên.
Yến Sâm tính tình không tốt chút nào, thấy nàng lại chạy ra ngoài trời mưa, liền ra lệnh nói: "Lại đây." Nói xong, lại chèn thêm một câu, "Đừng để tôi lặp lại thêm một lần nữa."
Có thể nhìn thấy Tô Đường kháng cự lại lời nói của hắn, thậm chí còn lui về sau vài bước, "Không cần, tôi còn có việc, đi trước."
Đùa à, nếu lúc này nàng mà tiến về phía hắn, ngày mai khẳng định sẽ dẫn tới nhiều người, nàng thì không sợ phiền toái, nhưng mấy cái phiền toái đó đều là dư thừa a! Vốn dĩ nàng đã nghĩ kỹ rồi, nam chủ vừa mới thành niên, thiếu nên 18 tuổi nên làm gì đó a, nên ở trong trường mà hảo hảo học tập a, bỏ học gì đó, sẽ lại càng làm tăng thêm giá trị hắc hóa.
Còn những mặt khác, chờ lên đại học, cho dù là thời gian hay hoàn cảnh, đều thích hợp hơn hiện tại a.
Chẳng qua, Yến Sâm không nghĩ giống nàng a.
Bởi vì Tô Đường không phối hợp cùng mình, ánh mắt hắn đều lóe lên tia nguy hiểm, "Sách, thật không nghe lời a." Dứt lời, liền thấy hắn lại một lần nữa kéo người lại, nhưng lúc này, hắn cư nhiên không buông tay.
Hắn nhìn chằm chằm cái cặp kính đen trên mặt nàng, thập phần ghét bỏ.
Hắn còn nhớ rõ đôi mắt xinh đẹp kia a, thật hoạt bát linh động, cười hay không cười đều chứa ánh sao, quả thực đẹp không gì sánh bằng.
Nhưng hiện tại đều bị cái cặp mắt kính quê mùa này phá hủy hết.
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn duỗi tay, lấy cặp mắt kính đó xuống.
Tô Đường có chút không quen, tầm mắt mơ mơ hồ hồ, làm nàng theo bản năng nheo nheo mắt lại, sau đó Yến Sâm liền cảm thấy hối hận.
Mẹ nó, cái bộ dáng mê mang thật làm cho mình muốn khi dễ, kết hợp với nốt ruồi màu đỏ dưới mắt nàng, hắn thậm chí còn muốn làm một số hành động điên cuồng với nàng, muốn làm nàng khóc, muốn nàng nép trong lòng ngực của mình khóc.
Yến Sâm biết chính mình hiện không đúng, hắn thậm chí không thể nói thích nàng, so với Thẩm Vị Ương, hắn lại càng thích đôi mắt này hơn.
Như là phát hiện ra bảo bối mới, Yến Sâm đột nhiên cảm thấy vui sướng, nhưng lại sợ người khác thấy được bảo bối của chính mình, lại đeo mắt kính lên cho nàng.
Tô Đường:....!.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Người này có bệnh à!
Yến Sâm: "Về sau không được tháo mắt kính này xuống!"
Tô Đường mặt đầy dấu chấm hỏi, cuối cùng nhịn không được hỏi, "Anh có bệnh à?"
Lời tác giả: Cảm ơn lười người, tích nhan, ngươi là ấm quang i, đạo trưởng, dào dạt muốn ăn đường, ngày tốt chưa vãn, bắc tiếng động lớn., Michi.
Nhiều tiểu thiên sứ như vậy đánh thưởng, ái các ngươi, so tâm?(′???')
_________________
(tấu chương xong)
Đã beta
Edit by AShu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...