Xuyên Nhanh Cứu Mạng Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ!


Edit by AShu ^_^.

_______________.

truyện kiếm hiệp hay
Tô Đường tức khắc liền không làm, đứng tại chỗ mà nháo lên cùng với Tần Kiêu.

"Họ Tần kia, nếu không phải nhờ tôi, sao anh có thể tìm được nơi này, hiện tại trở mặt không quen biết sao? Sao anh có thể lên võ đài mà tôi không được, khinh thường tôi học võ thuật cổ truyền sao?! Cũng đừng quên thân phận của anh!"
Tần Kiêu nhíu mày, "Đừng nháo."
Người đàn ông đao sẹo vốn định quăng cái người dân thường không biết tốt xấu này ra ngoài, nhưng vừa nghe được võ cổ truyền, thì có vài phần hứng thú.

Võ cổ truyền hắn cũng đã từng nghe qua, nhưng chỉ là nghe thấy chứ chưa thấy tận mắt bao giờ.

Hắn nhấc nhấc mí mắt, một đôi mắt đục ngầu đánh giá Tô Đường, "Muốn vào thì cũng được, ký vào bản cam kết sinh tử."
Tô Đường, "Tôi ký!"
Khó mới có được người biết võ cổ truyền, chờ nàng ký vào bản cam kết nàng, người đàn ông đao sẹo đương nhiên không cho nàng có cơ hội đổi ý, trực tiếp đem nàng ném lên lôi đài.

Lúc này vừa lúc kết thúc một trận đấu, trên lôi đài cũng không phải là nơi không được đặt chân, trên đó toàn là chân tay của nạn nhân dính đầy máu tươi mà bị cắt rời ra, làm người nhìn thấy muốn buồn nôn.

Tô Đường nhíu nhíu mày, thấy nàng lên sân khấu, làm người xem tức khắc ồn ào hẳn lên.

"Nháo cái gì mà nháo! Hiện tại thế giới ngầm thấp như vậy, người thường cũng tới góp cho đủ số?"

Người chủ trì mặt không đổi sắc, cầm micro giới thiệu nói: "Nghe nói vị người thường này chính là truyền nhân của võ cổ truyền, chúng ta rửa mắt mong chờ, nhìn xem trận đấu này rốt cuộc ai thắng ai thua.

Hiện tại, cho mọi người thời gian năm phút suy xét, vào xem thôi!"
Trong thời đại tinh tế có rất nhiều các loại chủng tộc khác nhau, có nhân loại bình thường, cũng có Thú nhân tộc, tỷ như vị trước mắt này là một thú nhân sư hổ hình người.

Mái tóc vàng dài phủ cả người, thể trạng thì như một ngọn núi nhỏ, mà hàm răng bên trong lại sắc bén giống như dã thú, hàn quang lạnh lẽo.

Hắn gào lên một tiếng thật to, mà một rống này làm đầu tóc của Tô Đường bay tứ phía.

Thời gian năm phút trôi qua rất nhanh, người chủ trì lên tiếng, "Đã đến giờ trận đấu bắt đầu, chúng ta hãy cùng xem trận vật lộn huyết tinh này, cuối cùng phần thắng sẽ thuộc về ai!"
Trận vật lộn huyết tinh từ trước đến nay chỉ có một kết cục, nếu thắng bạn sẽ sống, nếu thua bạn chắc chắn sẽ phải đổ máu ngay trên khán đài này.

Tô Đường rất bình tĩnh, đừng nhìn sư hổ thú nhân kia hung hăn, nhưng thể hình lớn như vậy, so về tốc độ khẳng định không nhanh bằng nàng.

Người xưa từng nói, có tốc độ thì tất thắng.

Khi người chủ trì hô một tiếng bắt đầu, sư hỏ thú nhân lập tức nhảy lên, sát khí làm cho mọi người đều sợ hãi, mà một phát này, nếu Tô Đường bị đánh trúng khẳng định máu tươi sẽ bắn khắp võ đài này.

Mà bình tĩnh cũng là một khả năng, mắt thấy hắn ta xông về phía mình, người trên khán đài đều hoan hô, chỉ có Tô Đường, bình tĩnh tính toán thời gian, bước một bước, không ai thấy rõ rốt cuộc nàng di chuyển như thế nào, chờ hoàn hồn, nàng đã đứng trên đầu của thú nhân sư hổ rồi.

Tô Đường liếc mắt nhìn tiền đặt cược trên màn hình lớn, cư nhiên còn có thể nhàn hạ mà giao lưu cùng người chủ trì, "Người chủ trì, tôi có thể đặt cược sao?"
Người chủ trì nghe được câu đó bỗng sửng sốt, cũng may hắn có nhiều kinh nghiệm, vượt qua bao nhiêu thử thách chức nghiệp tu dưỡng, làm hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, "Tuy từ trước đên giờ chưa có trường hợp này, nhưng mà tôi cảm thấy có thể phá lệ cho quý cô đây một lần."

Tô Đường một bên vừa né thú nhân sư hổ, một bên vừa nói chuyện phiếm với người chủ trì.

Nàng chạy trốn rất tùy ý, nhưng mỗi lần né tránh công kích đều rất chuẩn xác.

"A, chính là tôi không có tiền, anh có thể cho tôi mượn trước không?"
Người chủ trì khá hứng thú, "Có thể, ngài muốn mượn nhiều hay ít?"
Tô Đường, "Như vậy đi, một trăm vạn tệ tinh tế đi."
Một trăm vạn tệ tinh tế có thể mua được nhiều biệt thự cao cấp, người thường phấn đấu cả đời cũng không tiết kiệm được số tiền đó, nhưng người chủ trì lại không có nửa điểm do dự.

Người chủ trì, "Hảo, tôi sẽ cho ngài mượn."
Lúc này, khán giả trên khán đài cũng có người đứng lên, "Tôi thêm một trăm vạn, nếu cô thắng, tiền đưa cho cô, nếu thua thì cũng coi như là phí an táng."
Tô Đường quét mắt nhìn người phía trên, liền nghe hệ thống giới thiệu với nàng, "Thuyền trưởng hải tặc tinh tế, cũng chính là người mà mời ngươi."
"Cảm tạ huynh đệ." Nói xong, nàng không quên cúi người với đối phương.

Hôm nay nàng mặc một thân trang phục rách rưới, nhìn không ra nam hay nữ, nhưng khi nàng ôm quyền, nước chảy mây trôi thể hiện ra hơi thở quý tộc, cực kỳ giống công tử thế gia quyền quý nào đó.

Lần này, mọi người đều chắc chắn nàng là tiểu thiếu gia quyền quý nào đó bị phá sản.

Tất cả sự chú ý đều bị nàng hấp dẫn, thú nhân sư hổ phẫn nộ rít gào.


Hình thể hắn khổng lồ, chân sau mạnh mẽ hữu lực, lại một lần nữa phản công với Tô Đường, bởi vì trò khôi hài hồi nãy, lần phản công này của hắn dùng một trăm phần trăm sức mạnh.

Edit by AShu
Đáng tiếc, sức lực cuối cùng của hắn lại bị Tô Đường chỉ với một ngón tay hóa thành hư ảo.

Không ai biết Tô Đường dùng biện pháp gì, thú nhân sư hổ giống như một quả bóng bị rút hết không khí, ngay lập tức xụi lơ trên mặt đất.

Tất cả người xem đều đứng lên, có người bởi vì tò mò, còn có người thuần túy bởi vì thua cá cược mà gây sự.

Tô Đường cũng không ngại, người chủ trì lại một lần nữa ném một người khác lên võ đài.

Đối thủ lần này tương đối giống nàng, tuy thể trạng khá lớn hơn nàng, nhưng tốt xấu gì cũng là đi bằng hai chân, không hề giống như thú nhân vừa rồi chỉ biết rít gào.

Đối phương đi lên thậm chí phi thường có lễ, còn học nàng bộ dáng chào vừa rồi.

Tô Đường nhìn đối phương ôm quyền không đâu vào đâu, nhẫn nhịn, không lên tiếng.

Người chủ trì cũng không lãng phí thời gian, hô một tiếng bắt đầu, trên võ đài lập tức sát khí bốn phía.

Lần này Tô Đường không có đùa giỡn, đối phương vừa động thủ, nàng liền bắt đầu phản kích, đương nhiên, bên này phản kích nàng còn không quên giải thích với người xem trên khán đài, "Chỉ có mọi người một khẩu quyết.

Trăm sẽ ngã xuống đất, vĩ lư không còn hương, chương môn bị đánh trúng, mười người chín tử vong......"
Nói xong nàng liền đánh vào đỉnh đầu nơi giao điểm giữa hai lỗ tai, đối phương liền ngã xuống, bất quá nàng không cho đối phương có thời gian đánh lại, chờ khi đối phương lại một lần nữa đứng lên, lại đánh vào phía dưới mép tóc năm phân, sau đó đối phương lại bị ngã xuống đất.

Nàng đánh tới đánh lui vài lần, nhìn đối thủ cứ đứng lên rồi té xuống, rồi lại đứng lên lại bị nàng đánh té tiếp, cuối cùng nàng ngừng tay, thương hại mà nhìn hắn.


"Trong một ngày mà bị đánh trúng vào nhiều huyệt vị như vậy, ngươi sẽ không toàn mạng đâu." Tô Đường buông tay, "Ta chỉ có hứng thú với tiền, đối với mạng của ngươi không có hứng thú."
Người nọ ngẩn ra, lúc này đừng nhìn hắn có thể đứng lên, nhưng tay chân lại cực kỳ tê dại, não bộ bị hôn mê, đừng nói là một cao thủ, liền tính là một người bình thường, bây giờ hắn cũng không đánh lại được.

"Là ta thua."
.....!
Thế giới ngầm mấy năm nay chưa từng có náo nhiệt, hôm nay lại cực kỳ ồn ào, tiếng hoan hô thậm chí chuyền tới quảng trường cách vách.

Tô Đường trực tiếp giao tiếp được với hải tặc, tuy rằng không được đối phương tín nhiệm, nhưng rốt cuộc sau một hồi lăn lộn, nàng mang theo Tần Kiêu cùng đối phương xã giao, nguyên soái đại nhân từ trước đến nay luôn huyễn khốc hung tàn, lúc này cư nhiên hóa thân trở thành một tiểu bạch kiểm?!
Dựa theo cách nói của Tô Đường, nàng vì trốn liên hôn của gia tộc, mang theo bảo tiêu của chính mình trốn nhà.

Bỏ nhà là ý của nàng, cho nên nhà sống tạm cũng nên là nàng lo.

Mà nhà của tiểu bạch kiểm tương đối thảm, cha thì bị bệnh nặng, lúc trước phí chữa trị cũng là do gia tộc của nàng chi trả, hiện tại trốn khỏi nhà, Tô Đường cảm thấy mình cần thiết phải gánh chi phí này.

Nàng nói cực kỳ thuyết phục, mặc dù là những người hung dữ như hải tặc cũng không có nửa điểm nghi ngờ.

Chỉ có Tần Kiêu.

"Bảo tiêu? Tiểu bạch kiểm?" Tần Kiêu cười như không cười mà nhìn người nào đó, bởi vì xã giao mà người nào đó lén uống không ít rượu.

Tô Đường sau khi say rượu, đột nhiên ôm eo hắn làm nũng, khác với khi nàng thanh tỉnh, giờ phút này nàng giống như con mèo con dính người, làm người không nỡ trách mắng nàng.

Tô Đường nói: "Tần Kiêu, sao anh lại lớn lên đẹp như vậy, thật hận không thể giấu anh vào trong túi."
Lời tác giả: Cảm ơn tiểu khả ái đánh thưởng, bút tâm thân thân ε?(?>?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui