Xuyên Nhanh Cứu Mạng Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ!


Giây tiếp theo, Tô Đường đã bị người giam lại, nàng như một con mèo đáng thương bị rơi vào bẫy, hoảng sợ tột độ, rồi lại không có chỗ trốn.
"Tần Kiêu, chúng ta thương lượng đi."
Thanh âm nàng có chút run run, Tần Kiêu hơi cong lưng, kề miệng vào tai cô.

Thanh âm không hề lạnh nhạt như lúc trước, phảng phất như băng tuyết bỗng tan ra, khí lạnh giữa mày bỗng biến thành hơi thở nóng rực, "Tiểu khả ái, ta nghĩ em đã cảm thấy ta biến hóa rồi."
Có thể gọi nàng bằng cái danh xưng này chỉ có nhân cách đại thổ phỉ mà thôi, nhân cách thổ phỉ kiêu ngạo ương ngạnh, căn bản không quan tâm người khác, từ đầu đến cuối chỉ lo cho chính mình.

Thời điểm bọn họ giao thủ với nhau, Tô Đường nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng dùng không ít thủ đoạn, mới miễn cưỡng trở thành bạn thân với hắn.
Nhưng mà lúc trước hắn có bao nhiêu tín nhiệm nàng, hiện tại sợ là có bấy nhiêu ý tưởng làm thịt nàng.
"Đánh dấu em, đời này em lại không thể lừa đảo ta nữa, kẻ lừa đảo."
Thân thể Tô Đường liền cứng đờ, nhưng đối phương sấm rền gió cuốn, căn bản không cho nàng cơ hội cự tuyệt.

Nếu muốn đánh dấu dẫn đường thì cắn ở sau cổ, Tần Kiêu nói xong liền lập tức cắn sau gáy nàng.
Hàm răng bén nhọn đâm thủng da thịt, máu tươi ngọt ngào liền tràn khắp khoang miệng của hắn, Tần Kiêu liền thiếu chút nữa mà mất khống chế.


Ở phía sau lưng hắn bỗng xuất hiện một con sư tử khổng lồ, đây chính là tinh thần thú của hắn.

Giờ phút này tinh thần thú bởi vì máu tươi mỹ vị ngọt ngào làm cho bực bội bất an, nó bức thiết muốn tìm kiếm cái gì đó, nhưng lại tìm không thấy, cho đến lúc cuối cùng, bên trong tầm mắt liền xuất hiện một con mèo trắng mập mạp.
Đồng tử Tô Đường chợt co rụt lại, cái cảm giác bị xâm lấn làm cả người nàng đều luống cuống, nhưng sau đó trong nháy mắt, một cảm giác kỳ dị ở trong cơ thể nàng lan ra, nàng bắt đầu chống cự không được, tưởng chừng như hắn sẽ tiến thêm bước nữa.....
Mà đồng thời lúc đó, mèo trắng nhỏ bởi vì chủ nhân từ bỏ chống cự, chỉ có thể bị con sư tử lông vàng thật lớn vây lại, không thể nào động đậy.
Tần Kiêu cuối cùng vẫn ngừng lại, tuy rằng luyến tiếc vì buông tay mỹ vị như vậy, nhưng hắn vẫn còn có lý trí, không nên làm việc đó ở nơi đây, hắn chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.

Hắn lại lần nữa đứng thẳng lưng, bình tĩnh mà chỉnh quần áo lại cho Tô Đường sớm đã mềm nhũn trong lòng ngực của hắn, động tác ôn nhu nhưng đôi mắt đã sớm phát cuồng mà đỏ lên.
Tô Đường run rẩy lẩy bẩy, hai chân mềm nhũn giống như không còn là chân của chính mình, hô hấp cũngđạp loạn lên.

Nàng cắn môi dưới, không dám phát ra nửa điểm âm thanh, rất sợ chọc đến người nào đó phát cuồng.
Tần Kiêu rũ mắt nhìn tiểu đáng thương trong lòng, nghĩ nghĩ sau đó ôm người lên.
"Đinh! Giá trị hắc hóa giảm 20%, chỉ số hắc hóa hiện tại: 70%."
Khác với nguyên soái chỉ biết đem nàng khiêng lên vai, nhân cách này có cảm tình với nàng rất sâu, tuy rằng nàng lừa 'hắn', cũng muốn mạng 'hắn', nhưng cuối cùng hắn vẫn luyến tiếc đem người trừng phạt.


Một lát sau tất cả cảm xúc vừa yêu vừa hận hạ xuống, lý trí của nhân cách chân chính rốt cuộc cũng online.
Hắn nhìn tiểu cô nương yếu ớt trong lòng ngực, lần đầu tiên mới phát hiện nàng chỉ là một người dẫn đường, cả người đều mềm mại, một người dẫn đường yêu cầu có người bảo hộ.
Lúc này, bên kia bộ đàm phát ra tiếng xin giúp đỡ, "Nguyên soái, phát hiện bên cạnh những binh lính tinh thần lực bị hỏng mất, tìm được năm nữ dẫn đường!"
Tiếng giúp đỡ trong bộ đàm phá vỡ không khí ái muội giữa hai người, Tần Kiêu hỏi lại: "Thuốc ức chế cần bao lâu thì tới nơi?"
Bên kia bộ đàm, "Ít nhất cần nửa giờ."
Nửa giờ tuy không đủ để hủy hoại hết đám tân binh, nhưng một khi phát sinh bạo loạn, muốn áp chế thì rất khó khăn.

Tuy đã giết được những kẻ nằm vùng, nhưng rắc rối không chỉ có nhiêu đó, nếu đám tân binh mà phát hiện ra 5 nữ dẫn đường kia, chỉ sợ là cô nương đó càng không thể còn sống mà đi ra khu A.
Sự tình này phi thường khó giải quyết, Tần Kiêu tính toán sẽ đem Tô Đường về nơi đóng quân, lại thấy nàng cầm lấy bộ đàm của mình, lấy âm điệu cực suy yếu hỏi: "Có thể tăng âm lượng của kênh thông báo được không?"
Người bên kia bỗng ngẩn người, tựa hồ không nghĩ bộ đàm của nguyên soái cư nhiên bị một cô nương cầm lấy.
Tần Kiêu không kiễn nhẫn nói: "Trả lời."
Bên kia lập tức nói: "Có thể, có thể, tôi lập tức đi chỉnh liền."
Tô Đường nhẹ nhàng thở ra, "Tần Kiêu, trước tiên anh thả tôi xuống đi."

Tần Kiêu, "Trước tiên nói cho ta biết em muốn làm gì đi."
Tô Đường, "Dùng tinh thần lực của tôi, có thể kéo được trận này."
Tần Kiêu lập tức hiểu ra điều mà nàng định làm, trên mạng của tinh tế có không ít ca sĩ có thể phát ra tinh thần lực của họ trong lúc hát, bọn họ ca hát thì rất bình thường, nhưng lại có chút tác dụng đối với các lính gác đang nổi điên, đương nhiên, chỉ là có một chút.
Tô Đường thấy hắn rất lâu không nói gì, lại nói: "Nguyên soái, không có nhiều thời gian đâu."
Trong ánh mắt Tần Kiêu ánh sáng lập lòe, như đang kịch liệt đấu tranh với cái gì đó, ngay cả thân thể cũng căng chặt lên.
Tô Đường thở dài, duỗi tay chọc chọc hắn, "Hiện không có nhạc cụ, anh có thể lấy cho tôi một chiếc lá cây được không?"
Hai người rốt cuộc cũng không phải là đang dỗi như hàng ngày, nhưng trong lòng Tần Kiêu lại tràn ngập một cổ đau lòng không thể miêu tả được.

Trên thế giới người dẫn đường hầu như đều được người người yêu thương, che chở, duy chỉ có nàng, cứ đâm đầu vào khó khăn chông gai.

Rốt cuộc nàng lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào, mà tạo thành thân thủ như bây giờ? Lúc trước hắn chưa bao giờ nghĩ tới, từ đầu đến cuối đều chỉ xem nàng như là một kiện vật phẩm, một vật phẩm có thể tùy thời mà vứt bỏ.
Tô Đường cho rằng hắn sẽ cự tuyệt chuyện này, rốt cuộc hắn bước lên một bước, bước này cực kỳ chậm chạp và nặng nề, linh hồn tự trách cùng phỉ nhổ đã chôn vùi hắn thật sâu, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ có thể như cũ.
"Cho em."
Ánh mắt hắn có chút đáng sợ, ẩn nhẫn tới mức tận cùng, thế nhưng lại bùng nổ, ngọn lửa đen kịch bốc cháy, nhìn chằm chằm vào Tô Đường khiến nàng tê dại cả da đầu.
"Cảm ơn."
Tô Đường cũng không phải nhạc cụ gì cũng biết chơi, bất quá từng có một thế giới vì cảm thấy thổi lá cây rất ngầu, liền cố tình mà học đến khi điêu luyện.
Vì lâu rồi chưa thổi lại, kỹ năng có chút là lạ, nhưng mà thời gian dần trôi qua, nàng dần dần tìm về cảm giác lúc trước.

Thanh âm lá cây có chút đơn điệu, bất quá ở trong tay Tô Đường, thanh âm đơn điệu liền trở nên linh hoạt kỳ ảo, phối hợp với tinh thần lực, thông qua bộ đàm cuối cùng truyền khắp toàn bộ núi rừng.
Tần Kiêu không biết hình dung âm thanh này như thế nào, chỉ cảm thấy cực kỳ êm tai, ngay cả suy nghĩ vụn vặt hơi chút để tâm lúc trước cũng dần dần khai sáng.
Lúc trước hắn không thể ở cùng nàng, nhưng mà tương lai còn dài, hắn có cả đời để có thể hảo hảo che chở cho nàng, bồi nàng cả đời.
Nửa giờ trôi qua thật nhanh, nhưng cũng thật lâu.
Tinh thần lực Tô Đường tiêu hao quá mức, cuối cùng đến ngón tay cũng mất cảm giác, nhiệt độ cơ thể trên người cũng nhanh chóng giảm xuống, chính là Tần Kiêu ôm nàng vào ngực, một chút hơi ấm cũng không tăng lên.
Các lính gác nổi điên đều được trấn an, tuy vẫn không đủ, nhưng tốt xấu gì cũng không xảy ra bất kỳ sự việc đáng tiếc nào.
"Đủ rồi, Tô Diệp, dừng lại đi."
Toàn bộ sự chú ý Tô Đường dồn vào hết chiếc lá trên tay, cánh tay đã bắt đầu phát run, căn bản không nghe người bên cạnh nói gì, cho đến khi trên mặt bị dính nước mưa.
Cứu viện đã tới, chấp niệm trong lòng đều tản ra, tinh thần lực của nàng bị tiêu hao quá mức đến nỗi một chiếc lá mà cầm cũng không được, liền cứ như vậy theo đầu ngón tay mà trượt xuống.

Cuối cùng trước mắt nàng tối sầm, hoàn toàn mất đi tri giác.
Tần Kiêu vốn là đang ôm nàng, khi nàng té xỉu, đúng lúc hắn tiếp được nàng.

Hắn chậm rãi nâng tay mình lên, đem những sợi tóc rối trước trán nàng vén ra sau tai, lực đạo cực kỳ ôn nhu cẩn thận.
"Về sau em sẽ không cần mệt mỏi như vậy nữa."
"Tô Diệp nhỏ bé của ta." Lời nói vừa phát ra, khóe môi nhẹ nhàng cong lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui