Đến tận khi bị đánh nằm rạp dưới đất rồi người kia vẫn chưa phản ứng được mình vừa bị một đứa con gái đánh, rõ ràng ban nãy người chiếm ưu thế là hắn cơ mà.
Hạ Phong Linh vừa hạ được một người thì một tên khác lại nhảy vào.
Cũng nói một câu y sì như tên trước thế nên kết quả cũng giống như tên trước đó rồi.
Hạ Phong Linh vừa trói xong tên thứ hai thì tên thứ ba lại nhảy vào.
Hạ Phong Linh cau mày nhìn tên kia, trong lòng tự hỏi sao tối nay nhiều người thích ăn đòn như vậy.
Mà thôi, nếu đã thích ăn đòn vậy thì cô rất vui lòng đáp ứng nguyện vọng của bọn họ.
Bên ngoài biệt thự Hạ gia.
\- này người của anh được không vậy? Sao vào ba tên rồi mà không có động tĩnh gì hết vậy?
Người lên tiếng là Tuấn Anh, đúng vậy, sau khi cái chân của hắn khỏi, vì không cam lòng nên muốn tìm Hạ Phong Linh trả thù, trước đó vì ngại Kế Kiệt nên không dám ra tay, sau khi Kế Kiệt bỏ đi vẫn không ngừng theo sau âm thầm bảo vệ cô ta nên hắn càng không có cơ hội ra tay mãi cho tới tối nay biết Kế Kiệt nhận nhiệm vụ không thể ở cạnh bảo vệ Hạ Phong Linh nên mới vội vã tranh thủ thời gian để ra tay, kết quả phái vào ba người rồi vẫn không thấy trở ra!
\- không phải ba thằng đấy thấy nó đẹp nên giở trò trong đấy rồi đấy chứ?
\- ngài chưa dùng làm sao bọn tôi dám dùng trước.
Tên kia ra vẻ xu nịnh nói, đúng vậy, Tuấn Anh chính là muốn dùng cách làm nhục Hạ Phong Linh để trả thù cô.
Hắn không chính nhân quân tử được như Nhật Minh, hắn không nuốt được cục tức này, thế nên thù này hắn nhất định phải trả.
\- không lẽ tên đó về rồi?
\- vẫn chưa, tôi vẫn cho người theo sát hành tung của hắn mà.
Hạ Phong Lâm hôm nay qua đêm ở công ty không có về, vậy chỉ có thể là khả năng thứ nhất, ba tên ngu đó giở trò rồi.
\- ngài đừng vội, để tôi vào đó xem thử.
Tuấn Anh gật gật đầu, người kia liền mở cửa xe đi ra ngoài.
Nhưng 30 phút trôi qua người vẫn không thấy quay lại, Tuấn Anh có chút sốt ruột liền gọi thử, điện thoại rất nhanh liền được kết nối.
\- sao lâu vậy?
\- thiếu gia, đã bắt được người rồi, có điều Hạ Phong Lâm cho người bảo vệ ở bên ngoài nên chúng tôi chưa dám đưa người ra, ngài đợi một lát.
\- nhanh lên đi.
\- vâng.
Tuấn Anh nghe xong liền cúp máy tiếp tục chờ đợi, nhưng mà thứ chờ đợi hắn lại là tiếng còi xe cảnh sát.
Tuấn Anh: "! "
Thế là Tuấn Anh vốn muốn hại người kết quả lại tự hại mình chứ, hắn trừng mắt nhìn cái tên đã bán đứng mình kia, sát khí nổi rõ, tên kia cúi gằm mặt hoàn toàn không dám nhìn Tuấn Anh.
Hắn cũng đâu muốn như vậy nhưng mà đứa con gái này thật sự rất đáng sợ đó, lúc đối mặt với cô hắn cảm giác như bản thân chỉ là con kiến tùy lúc có thể bị cô dẫm chết vậy.
Nhưng lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn đứa con gái kia, thấy cô ta ra vẻ đáng thương ngồi ở một chỗ trả lời câu hỏi của cảnh sát thì suýt nôn ra máu.
Chú cảnh sát ơi, đừng bị vẻ ngoài của cô ta lừa, chúng tôi mới là người bị đánh, chúng tôi muốn tố cáo đứa con gái kia tội hành hung người khác, chúng tôi muốn giám định thương tật!!!!
Bởi vì Hạ Phong Linh không cho người báo cho Hạ Phong Lâm nên sáng hôm sau Hạ Phong Lâm về nhà mới biết chuyện, khỏi nói cũng biết Hạ Phong Linh bị anh quạt một trận, sau đó lại lo lắng hỏi han các kiểu chỉ thiếu điều lôi cô đi bệnh viện kiểm tra nữa thôi.
Mãi mới thoát được ma trảo của anh trai Hạ Phong Linh như thoát được kiếp nạn mà chạy nhanh ra ngoài đường, lúc Hạ Phong Lâm chạy ra ngoài cô đã sớm chạy mất dạng rồi.
Con nhóc này, sao lại không biết sợ gì hết thế hả?
Hạ Phong Linh la cà ngoài đường chán chê mãi tới khi nghe tin Hạ Phong Lâm đi công ty rồi mới lại mò về tiếp.
Trời mới biết ông anh này rất phiền, nói nhiều y như hệ thống vậy.
Viên Viên nằm không cũng trúng đạn: "! " liên quan gì đến nó, dạo này nó rất ngoan được không hả?
Thế là sau đó trong đầu Hạ Phong Linh liền hiện lên các thể loại phim tình cảm lãng mạn, sướt ma sướt mướt.
Hạ Phong Linh: "! "
Viên Viên thì ra đây là gu của ngươi à?
"Ký chủ, cô có thấy nữ chính nhà người ta không, lúc yếu đuối cần yếu đuối thế này nam chính người ta mới thích, ai như cô.
"
"Nhưng ta là nữ phụ mà.
"
Viên Viên: "! "
Nữ phụ nhà người ta còn dẹo hơn cả nữ chính nữa kìa.
Nhưng mà thôi nói mấy vấn đề này ký chủ cũng không hiểu vì thế hệ thống quyết đoán đá vấn đề sang mục tiêu nhiệm vụ.
"Ký chủ của tôi ơi, vậy khi nào cô định đi tìm mục tiêu nhiệm vụ của mình đây, chỉ số hắc hóa của hắn hiện tại vẫn là 85 đấy.
"
Hạ Phong Linh cũng cảm thấy mình nghỉ ngơi hơi lâu rồi thế là không phản bác lời hệ thống nói, bắt đầu đi tìm mục tiêu nhiệm vụ của mình.
Trời mới biết ở thế giới này cô có thể sống bao lâu, thế nên cần phải ra tay nhanh mới được.
!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...