Trong lúc người của Cao Lãng đang tản ra khắp nơi tìm kiếm thì chính chỗ Dương Ngọc Vy vừa mất tích kia dần dần hiện ra hai bóng người.
Dương Ngọc Vy nhìn cô nương nhỏ tuổi trước mặt, đôi lông mày hơn nhíu lại.
Người này là ai vậy? Vì sao lại cứu cô chứ?
Quan trọng nhất là thực lực của người này, rốt cuộc nàng ta đang ở bậc nào mà lại dám ở trước mắt nhiều người như vậy ngang nghiên dùng thuật ẩn thân mà không ai phát hiện kể cả Cao Lãng.
Dương Ngọc Vy còn đang nghi hoặc thì cô thấy cô nương kia cầm tay mình lên, sau đó một luồng linh khí tinh khiết liền chạy vào người cô, chữa lành những kinh mạch đã bị Cao Lãng đánh vỡ.
\- thế nào, giờ tỷ ổn chưa?
Dương Ngọc Vy hơi gật đầu rồi lên tiếng hỏi.
\- cảm ơn! mà muội là ai vậy?
Tiểu cô nương kia được hỏi thì bình tĩnh trả lời.
\- ta tên Ngọc Trúc, là phụ thân tỷ trước khi chết đã nhờ ta tới bảo vệ tỷ.
\- phụ thân ta?
Dương Ngọc Vy ngạc nhiên không thôi, trong lòng cũng tràn đầy nghi vấn, nếu là người quen của cha vậy sao cô không biết đến sự tồn tại của tiểu cô nương này chứ? Hơn nữa thực lực của cô nương này thật sự không tương xứng với độ tuổi của nàng ta chút nào.
Giới tu chân bọn họ muốn phi thăng thành tiên phải trải qua 5 giai đoạn.
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần rồi mới phi thăng.
Mỗi giai đoạn lại trải qua ba tầng sơ kỳ, trung kỳ và mãn kỳ.
Ngọc Vi tuy rất có thiên phú nhưng nàng ta hiện tại đã 20 tuổi mà mới chỉ là Trúc Cơ trung kỳ.
Trước đó nàng ta cảm thấy Cão Lãng mới 17 tuổi trúc cơ, 20 tuổi kết đan, 28 tuổi đột phá Nguyên Anh sơ kỳ thì đã là giỏi lắm rồi giờ thấy Ngọc Trúc thì lại bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Tiểu cô nương này nhìn qua mới chỉ 15, 16 tuổi vậy mà lại có thể bất thanh bất động giấu đi sự tồn tại của mình thậm chí là ở ngay bên cạnh Cao Lãng mà hắn cũng không nhận ra sự tồn tại của cô, muốn làm vậy chỉ có một khả năng duy nhất.
Thực lực của nàng ta cao hơn cả Cao Lãng, cũng tức là nàng ta rất có khả năng đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh mãn kỳ! không đúng, bây giờ Cao Lãng đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ rồi, vậy có nghĩa là! Ngọc Trúc rất có khả năng cũng đã ở cảnh giới Hóa Thần.
Ngọc Trúc này rốt cuộc có lai lịch như thế nào vậy?
Một nhân vật kỳ tài như thế vì sao lại không có ai nhắc tới hay biết đến trong giới tu chân chứ?
\- hồi nhỏ ta từng được phụ thân của tỷ giúp đỡ nên nay tới để trả ơn ông ấy.
Ngọc Trúc không để cô nghi hoặc lâu nhanh chóng giải thích.
\- thì ra là vậy, vậy làm phiền muội rồi.
Ngọc Vy mỉm cười, nhưng khi nhớ đến người của tên Cao Lãng rất có khả năng vì không tìm được người mà sẽ quay lại đây thì vội nắm lấy tay cô ngự kiếm mà đi.
\- Ngọc Trúc chúng ta rời khỏi đây trước rồi tính.
\- được.
Ngọc Trúc lập tức đạp gió mà đi hoàn toàn không cần bất cứ thứ gì làm phương tiện phi hành như Ngọc Vy, Ngọc Vy thấy vậy chỉ nhìn cô một cái rồi thôi.
!
\- nơi này có kết giới à?
Lúc hai người sắp ra khỏi ngọn núi kia thì đột nhiên bị một bức màn chặn lại, thực ra là chỉ có mình Ngọc Vy bị chặn lại còn Ngọc Trúc sớm đã ở bên kia kết giới rồi.
Ngọc Trúc vì vậy mới phát hiện ra nơi này có kết giới.
Ngọc Vy: "! "
Ngọc Trúc rốt cuộc muội là thần thánh phương nào vậy hả?
Ngọc Vy lại một lần nữa hoài nghi về thân phận của Ngọc Trúc.
Đây vốn là kết giới mà phụ thân nàng lập ra để bảo vệ nơi này.
Mà khi lập kết giới này ông đã ở cảnh giới Hóa Thần rồi, bây giờ người duy nhất có thể mở được kết giới của Vân Ẩn Tông chỉ còn có một người chính là Cao Lãng, người đã nhân lúc cha nàng bị bệnh mà cướp đoạt hết tu vi của ông ấy mà thôi.
Vậy! lẽ nào Ngọc Trúc thật sự đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần rồi sao?
\- Ngọc Vy, tỷ lùi ra sau đi.
Ngọc Trúc lên tiếng phá vỡ dòng suy nghĩ của Ngọc Vy, Ngọc Vy lập tức gật đầu rồi lùi ra sau.
Ngọc Vy vừa lùi lại liền thấy tiểu cô nương trước mặt phất tay một cái, kết giới trước mặt liền xuất hiện vết nứt chằng chịt như mạng nhện vậy.
Rắc!
Rắc!
Lấy chỗ hai người đang đứng làm trung tâm, vết nứt dần dần lan ra với tốc độ chóng mặt, với đà này thì chỉ một lúc nữa thôi toàn bộ kết giới bao quanh đây sẽ bị phá hủy toàn bộ.
Ngọc Vy nhìn tiểu cô nương đang thong dong ở trước mặt, mày nhíu lại càng sâu.
Lực lượng này! là người thường có thể làm được sao?
Ngọc Trúc! muội rốt cuộc là ai?
\- tỷ tỷ, đi thôi.
Ngoc Trúc phá hủy kết giới xong thì đưa Ngọc Vy đến một căn nhà gỗ nhỏ ở ngay dưới chân núi Vân Ẩn.
\- chỗ này đã lập kết giới rồi nên tỷ cứ yên tâm ở đây nhé, ta còn phải đón một người nữa, sẽ quay lại sớm thôi.
Ngọc Trúc nói xong thì lập tức rời đi, Ngọc Vi muốn đuổi theo nhưng cô vừa ra đến cửa Ngọc Trúc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hơn nữa khi cô ra khỏi ngôi nhà khoảng 10 bước, trước mặt liền xuất hiện một tấm màng mỏng ngăn cô tiến ra xa hơn.
Ngọc Vy thử chạm tay lên tấm màn thấy nó không gây hại cho mình thì lại hạ tay xuống.
\- rốt cuộc là ai phá kết giới của chúng ta vậy?
Ngọc Vy vừa thu tay lại một đệ tử ở Vân Ẩn Tông liền dừng lại ở trước mặt nàng ta.
Ngọc Vy giật mình vội lùi ra sau vài bước đồng thời theo phản xạ giữ lấy bội kiếm bên hông.
\- có tìm thấy bọn chúng không?
Cao Lãng cũng dừng ở ngay trước mặt nàng ta hỏi tên đệ tử kia.
Tên đệ tử kia hơi sợ hãi mà lắc đầu.
\- vô dụng, mau đi tìm tiếp cho ta.
Cao Lãng quát tên kia một tiếng rồi lại ngự kiếm bay đi.
Ngọc Vy thấy vậy mới âm thầm thở phào một hơi.
Ban nãy nàng ta thấy hắn nhìn vào trong này còn đúng chỗ mà nàng ta đang đứng thì đã vô cùng lo lắng rồi, may mà hắn không phát hiện ra mình.
Ầm.
Ngọc Vy vừa nghĩ vậy, kết giới đột nhiên bị chém một kiếm.
Người chém là! Cao Lãng.
Ngọc Vy lập tức rút bội kiếm ra chuẩn bị sẵn tinh thần tử chiến với hắn.
\- không có gì cả sao?
Cão Lãng nhìn vào khoảng không trước mắt với vẻ mặt nghi hoặc, lúc này mới rời đi.
Lần này là triệt để đi hẳn không quay lại nữa.
Nhưng dù vậy Ngọc Vy cũng không dám lơ là cảnh giác, cô hơi siết chặt bội kiếm trong tay, môi khẽ động.
\- Ngọc Trúc, hy vọng muội sớm trở về.
Không biết vì sao mà dù mới chỉ gặp Ngọc Trúc một thời gian ngắn nhưng Ngọc Vy lại cực kỳ ỷ lại vị tiểu muội này, dường như lúc này chỉ có muội ấy mới có thể đem lại cảm giác an toàn trong cô mà thôi.
!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...