A Cửu cứ ngỡ đuổi được cô nương tên Thập Thất kia là được, ai biết tất cả mọi chuyện lại chỉ vừa mới bắt đầu chứ.
Những món hàng sau đó đều đồng loạt mất tích một cách khó hiểu.
Hơn nữa thời điểm mất tích đều là sau khi đạt thành giao dịch với khách hàng.
Người ở Cửu Trại Sơn ban đầu còn cho là trùng hợp nhưng sau đó bọn họ phát hiện ra là có người cố ý gài bẫy, nhưng những người đi điều tra đều không tìm ra được là do ai làm, chỉ biết là một bóng đen có tốc độ di chuyển cực nhanh mà thôi, hơn nữa tốc độ di chuyển kia hoàn toàn không phải là điều mà con người có thể làm được.
Nhưng mà ngoại trừ người ở Cửu Trại Sơn ra thì không ai thấy cả, thế là người đến đòi lại tiền ngày càng nhiều.
Cửu Trại Sơn có thể đối phó nổi một hai người nhưng mấy chục người thì sao đấu lại, hơn nữa trong số những món hàng trong kho có cả tiểu thư của quan triều đình, những người như vậy trước đó đều lén lút bán đi nhưng không hiểu vì sao lại bị một mệnh quan triều đình phát hiện.
Vì thế những nhà có con gái mất tích đều đồng loạt cáo trạng, yêu cầu hoàng đế đích thân xử lý.
Hoàng đế mới đăng cơ thật sự cần những chuyện như vậy để củng cố địa vị thế nên đợt ra quân này liền dốc hết toàn lực mà đánh.
Cửu Trại Sơn địa hình hiểm trở còn lập bẫy khắp nơi nên khi quân triều đình tấn công, bọn họ không thấy lo lắng lắm.
Nhưng sau đó không biết vì sao bên đó lại biết hết tất cả vị trí đặt bẫy ở Cửu Trại Sơn mà an toàn tránh đi, vì thế Cửu Trại Sơn từ nơi buôn người nổi tiếng bậc nhất đến quan phủ cũng chẳng làm gì được lại trở nên lụi tàn nhanh chóng chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi.
Quả thật là chuyện lạ mà.
Mà người gây ra tất cả chuyện này lại đang ngồi ở trên một gốc cây, mồm ngậm kẹo hồ lô, tay cầm bút ngoáy ngoáy vài chữ trên cuốn sổ nhỏ.
Nguyện vọng 1.
Xử lý Cửu Trại Sơn.
Đã xong.
Nguyện vọng 2.
Xử lý đôi cẩu nam nữ Diệp Văn x Liễu Lan Nhi.
Bắt đầu tiến hành.
Liễu phủ.
\- tiểu thư, mấy ngày nay cô đi đâu vậy, lão gia không tìm được cô nên rất tức giận, giờ đang nổi điên ở sảnh chính đó.
Thập Thất vừa về liền bị nha hoàn phòng mình kéo sang một góc nói nhỏ, Thập Thất mỉm cười.
\- kệ ông ấy.
\- tiểu thư người không đi gặp lão gia sao?
\- ta sao phải đi chịu đòn, ta phải đi ăn.
Thập Thất nói xong liền đi thẳng vào nhà bếp tìm đồ ăn.
Nha hoàn: "! "
Tiểu thư từ ngày sống lại từ cõi chết hình như ham ăn hơn rồi thì phải, không lẽ việc đại tiểu thư thành thân với Diệp thiếu gia khiến cô ấy chịu đả kích rồi sao?
!
\- Liễu Thừa Nhi, con mau ra đây cho ta.
Liễu đại nhân là một người đàn ông trung niên tuổi tầm 50, do là quan văn nên thân thể nhìn có vẻ yếu nhược, đến gào một câu thôi cũng phải thở lấy hai ba hơi để lấy sức.
\- Liễu Thừa Nhi!!!!
\- đại nhân, tiểu thư lại ra ngoài rồi.
Nha hoàn lấy hết can đảm ra ngoài nói, nói xong liền cúi đầu cam chịu.
Liễu đại nhân: "! "
Liễu đại nhân bị chơi xỏ thì rất muốn đánh người, nhưng mà đứa con gái này của ông bây giờ rất khó đoán, hơn nữa mỗi lần nhìn cô ông đều vô cớ cảm thấy sợ hãi.
\- không phải nói nãy nó về rồi sao?
Liễu đại nhân hắng giọng lập tức lấy lại quyền uy của một người đứng đầu phủ Liễu gia.
\- nô tỳ không biết.
Nha hoàn kia càng nói càng nhỏ, Liễu đại nhân tức không có chỗ xả liền bực bội rời đi.
Ngay khi ông ta vừa đi, Liễu Thừa Nhi tức Thập Thất liền đi ra, trên tay vẫn cầm đùi gà ăn ngon lành.
Nha hoàn nhìn thấy cô liền muốn khóc.
\- nhị tiểu thư, vì sao người không ra gặp lão gia, nô tỳ sợ gần chết.
\- gần chết thôi chứ đã chết hẳn đâu mà lo.
Nha hoàn: "! "
\- ăn đùi gà không?
Thập Thất thấy nha hoàn nhìn mình thì tốt bụng lấy cho nàng ta một cái đùi gà.
Nha hoàn vừa đi qua cửa tử về cũng không khách khí nhận lấy.
Phải ăn cho bớt sợ mới được.
Huhu, trái tim nhỏ bé của nàng ta sắp bị nhị tiểu thư hành chết rồi.
\- nhị tiểu thư, hôm nay đại tiểu thư về phủ đó.
\- ta biết.
Thế nên cô mới về đây nè.
\- còn có!
\- tên Diệp Văn đó hả?
Nha hoàn thấy tiểu thư nhà mình không có vẻ mặt đau lòng hay phẫn hận như khi trước thì hơi yên tâm gật đầu.
\- thế khi nào tới giờ ăn cơm thì gọi ta nhé.
Thập Thất nói xong liền bắt đầu trèo tường ra ngoài.
Nha hoàn: "! "
Tiểu thư, người như thế này là không được đâu.
Người là một tiểu cô nương còn chưa xuất giá đó!!!!
Thập Thất nào để ý đến bản thân có xuất giá được hay không, cô chỉ cần hoàn thành nguyện vọng mà khách hàng giao cho mình là được rồi, quản cái khác làm gì.
\- đại thiếu gia, đại tiểu thư, hai người mau vào trong đi, lão gia đã đợi hai người từ lâu rồi.
Quản gia niềm nở đón hai người một nam một nữ kia đi vào, thái độ vô cùng cung kính.
Thập Thất miết cây bút lông một cái rồi bắt đầu giở sổ ra gạch chân một vài trọng điểm.
Diệp Văn, 26 tuổi là quan thượng thư bộ hình của triều đình, tuổi trẻ tài không cao, lại thêm tội đam mê tửu sắc, lén vợ con đi tằng tịu ở bên ngoài như cơm bữa.
Liễu Lan Nhi, con của thiếp thất nhưng mẹ được sủng ái nên con được nhờ, từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều muốn gì có đó, cực kỳ tham vọng, chuyên đi cướp giật đàn ông của tỷ muội mình.
Rất tốt, ai cũng có điểm yếu cả, dễ xử lý rồi.
Thập Thất cất cuốn sổ và cây bút lông đi, quay người đi về phủ đệ của mình.
Trên đường về lại thuận tiện ghé qua nhà bếp hốt nốt đống đồ ăn còn lại về phòng mình.
Chậc, con gái thiếp thần về nhà thì mở tiệc linh đình như nhà có hỉ, con gái chính thất ở nhà thì ngày ngày cho ăn bánh bao chan cháo trắng như con nhà nghèo vậy.
Bất công, quá bất công mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...