Một tháng sau.
Nhận được thông báo Diệp Minh Châu đã trở về, Tịnh Hề rất vui mừng.
Sắp đến lúc bảo bảo đập chết nam chính.
Trong một tháng sống chung với Trầm Ngạn, cuộc sống có thể coi là hạnh phúc đi.
Sẽ tuyệt vời hơn nữa nếu như anh ta không đòi hỏi vô độ.
Tịnh Hề không hiểu Trầm Ngạn lại bị chập dây thần kinh nào mà đưa cô đi gặp ba mẹ anh ta.
Ông Trầm và Bà Trầm tỏ vẻ rất vừa lòng với cô, đứa con dâu "hờ" này.
Bà Trầm còn rất ư xúc động nắm lấy tay cô nói cái gì mà...
Con là phúc tinh của nhà ta...
Hay Tiểu Ngạn đều nhờ con chăm sóc...
Rồi này này nọ nọ...
Tịnh Hề lười đối phó với bậc phụ huynh, họ nói gì thì ngoan ngoãn nghe đó.
Tuyệt không cãi một lời.
Hai vợ chồng họ Trầm rất hài lòng về Tịnh Hề.
Đây quả là một cô con dâu tốt.
Cái quan trọng là Tiểu Ngạn thích nó.
Dẫu sao hai đứa đã kết hôn rồi, hai kẻ già bọn họ có nói gì cũng vô dụng.
Chả bằng khuyên bọn chúng tiếp tục cố gắng phấn đấu sinh cho họ một đứa cháu để bồng.
Thế là đêm hôm đó, Tịnh Hề lại bị Trầm Ngạn lăn lộn đến chết đi sống lại.
Cô âm thầm ghi tên hai vợ chồng Trầm gia vào danh sách đen.
Tịnh Hề rũ rượi nằm trong lòng người đàn ông, tay nhỏ cứ chọc chọc cơ bụng anh.
Trầm Ngạn ôm lấy eo cô, khàn khàn nói: "Tối mai anh có việc rồi.
Em cứ việc đi ngủ trước đi."
Tịnh Hề ừ một tiếng, nhắm mắt lại ngủ...
Anh đi làm việc cả ngày luôn càng tốt.
Phát triển sự nghiệp, phát triển tương lai.
Kiếm thật nhiều tiền cho tôi, tôi có thể suy nghĩ lại vấn đề yêu anh.
Trầm Ngạn nhìn người trong lòng ngủ ngon.
Gương mặt ngập tràn sự cưng chiều, sủng nịnh...
Ngủ đi, bé con.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Trưa hôm sau, Tịnh Hề chán nản quá, bèn ra khu trung tâm thương mại đi dạo.
Mua, mua, mua.
Ăn, ăn, ăn.
Tịnh Hề đưa cho chuột nhỏ một xiên chả cá.
Nó liền một miếng đớp sạch.
Tịnh Hề:"..." Mồm ngươi to vậy.
Ngoác mồm một cái hết cả xiên que.
Cậu chuột nuốt chả vào bụng, lưỡi liếm mấy cái.
Quào, ở đây thật nhiều đồ ăn ngon.
\[ Kí chủ ơi, chúng ta ra quán thịt nướng ăn đi.\]
\[ Kí chủ ơi, ngài mua thêm một cái xúc xích đi.\]
\[ Kí chủ ơi, ngài...v..v..\*..\#..&..\]
Tịnh Hề xách đống túi đồ ngồi sau xe taxi, báo địa điểm cho tài xế.
Chuột nhỏ với cái bụng tròn vo nằm lên đùi cô.
Tịnh Hề bóc một thanh sô cô la đưa cho chuột: "Ăn nữa không?"
Chuột nhỏ gian nan lắc đầu.
No chết nó rồi.
Phải cho người ta tiêu hoá đã chứ.
Tịnh Hề xoa xoa bụng mềm đầy lông của chuột, bóp bóp mấy cái.
Chuột nhỏ không chịu được áp lực, lăn một vòng ra ghế: \[ Kí chủ, ngài mà bóp nữa là ta nôn đấy.\]
Tịnh Hề:"..." Ăn cho lắm vào.
Âm thanh từ laptop tít tít vang lên, chuột nhỏ chui vào không gian, hét ầm lên: \[ Kí chủ ơi!!! Tối nay nam phụ với nữ chính sẽ ở cạnh nhau đấy!!! Đầu ngài sắp mọc cỏ xanh rồi! \]
Tịnh Hề nhướng mày, lấy lọn tóc dài quấn quấn vào ngón tay, nhếch miệng cười: "Sao bọn họ gặp nhau được?"
\[ Y theo kịch bản, tối nay có một bữa tiệc tổ chức ở khách sạn Toàn Cầu.
Tống Hành mang Diệp Minh Châu đi.
Còn Diệp Y Y đi cùng với Trầm Ngạn.\]
Ở khách sạn Toàn Cầu???
\[ Đúng nha.
Đây chỉ là bữa tiệc thông thường của giới thượng lưu thôi.\]
Tịnh Hề sờ cằm, trong mắt đầy tia hứng thú.
Ừm, tối nay nhất định phải bắc ghế xem kịch.
\[ Chuột, ngươi tìm hết sạch tư liệu đen về Chu Hồng cho ta.
Trước bữa tiệc tối nay, thao túng hệ thống mạng của cả nước, phát tán mọi thứ lên cho nhân dân cả nước xem.\]
Chuột nhỏ:\[...\] Kí chủ, cô không phải nên để ý đến nam phụ sao?
Sao tự dưng lại nhảy sang tên Chu Hồng này rồi?
Bổn chuột dường như thấy được trên đầu kí chủ có một ngọn cỏ.
Phi phi, ngọn cỏ đó sẽ nở thành khu rừng xanh biếc cho mà coi.
Tịnh Hề là một người thù dai.
Đều tại con lợn Chu này mà cô bị trừ điểm công đức.
Chết người không đủ...
Phải đánh hạ cả giang sơn nhà lão luôn.
Cho cả tổ tông ngươi bị phỉ nhổ.
Chuột nhỏ không có phản đối cách làm của kí chủ nhà nó.
Chu gia này làm ăn mưu mô chước quỷ, đầy rẫy thủ đoạn ác độc hại người.
Nó ngồi trong không gian thao tác máy tính cực nhanh.
Kí chủ đây là đang vì dân trừ hại.
Cô ấy nên tự hào khi có một cộng sự thiên tài là nó.
Mũi của bổn chuột sắp hếch lên trời rồi.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
"Ngôn tiên sinh, cảm ơn ngài vì đã giúp."
Từ trong điện thoại vang lên giọng nói ôn hoà của người đàn ông: "Không có gì, Hề tiểu thư.
Được giúp cô là vinh hạnh của tôi."
Quá vinh hạnh ấy chứ.
Đây là vị khách 611 tỉ đấy!
Không nên đắc tội, không nên đắc tội.
Tịnh Hề nói với Ngôn tiên sinh thêm vài câu rồi cúp máy, thở dài một hơi.
Có chút khó hiểu...
Sao Trầm Ngạn lại có thể đi cùng Diệp Y Y nhể?
Lăn giường với ta rồi mà còn đi ôm ấp nữ nhân khác.
Tra nam thì vẫn là tra nam.
Năng lực của biên kịch đại nhân đáng được nhận lời khen đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...