Xuyên Nhanh Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không


Lão đạo sĩ dùng cái lưỡi dẻo quẹo của mình, thành công lừa Tịnh Hề đi xuống núi cùng lão.
À nhầm, không phải lão lừa, lão chỉ là đang nói ra sự thật thôi.

Nhưng phải nói bằng cách nào sao cho Tịnh Hề tinh tưởng mới được.
Vạn dặm gió xuân, lại chẳng bằng nụ cười của chàng.

Người đàn ông ngồi trên một chiếc ghế gỗ đơn giản, đầu mày khoé mắt đều ngập tràn một cỗ ý vị yêu thương nồng đậm.
Ghế chàng ngồi được đặt dưới tán cây, vài tựa nắng xuyên qua tán lá, chiếu rọi xung quanh chàng.
Trong lồng ngực Hi Hoa lúc này, có một tiểu mỹ nhân đang nằm.
Ngũ quan của tiểu mỹ nhân phải nói là vô cùng cân đối hài hoà, tinh xảo tuyệt luân.

Nàng ấy lặng yên nằm ngủ, tựa cô công chúa trong truyện cổ tích.
Một cơn gió nhẹ lướt qua...
Vạt áo trắng của hai nguồn quyện vào nhau, khẽ bay....
Hi Hoa nâng lược gỗ lên, cẩn thận tỉ mỉ từng chút từng chút một chải tóc cho ái nhân trong lòng.
Động tác phải nói là phi thường dịu dàng, trân quý.
Tại vì thiếu nữ này chính là bảo vật duy nhất thuộc về chàng.
Cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, ngậm trong miệng thôi cũng sợ tan.
Sao chàng có thể lỡ tay làm đau nàng ấy thêm lần nữa?
"Ngươi coi đi." Lão đạo sĩ già lui về sau một bước, nhường lối cho con ma Hề.

Mà Tịnh Hề, vẻ mặt tràn đầy không thể tin nổi cùng kinh hoàng tột độ.
Nàng ấy vẫn chưa nhìn thấy rõ gương mặt của tiểu mỹ nhân trong ngực Hi Hoa.
Nhưng biểu cảm ôn nhu cưng chiều của chàng ta, tuyệt đối khiến nàng sốc nặng.
A, nam nhân! Trước mặt thì bảo yêu bảo bảo, muốn giam cầm bảo bảo.

Sau lưng thì lại đi tới đi lui đâm thọt với nữ nhân khác.
Tịnh Hề trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nàng không hận, chỉ là nội tâm cảm thấy mình bị một con heo lừa...Ừm, hơi tức à nha!
Sau đó con ma Hề lại nhăn mày, tiếp tục đứng vuốt cằm và hoài nghi nhân sinh...
Hi Hoa này cũng quá kì quái đi!
Có nữ nhân mình yêu rồi! Lại không chịu, còn đi tỏ tình với con ma như nàng làm gì a~?
Lão đạo sĩ đứng sau lưng con ma Hề, lão ra vẻ đạo mạo xảo trá vuốt ve chòm râu.

Nhưng không hiểu lão vuốt kiểu gì, chòm râu bạc dính trên cằm bèn tụt cái xuống.
Đạo sĩ trợn mắt hú hồn, mắt lươn đảo vèo vèo.
Lão không còn thời gian để hàn huyên cùng Tịnh Hề nữa.
Lão nhìn lùm cây bên cạnh, không tiếng động nhảy tọt vào đó.
Hic hic, râu tuột rồi! Chạy thôi.
Vừa mới nhảy núp vô lùm cây rậm rạp, lão liền nghe thấy một giọng điệu trẻ con đầy oán trách.
"Thúc làm việc tắc trách quá!"
Đạo sĩ già hừ lạnh: "Hết thời gian ta lên sân khấu rồi, bắt đầu đoạn này nên làm quần chúng ăn dưa thì hơn."
He he he! Hi Hoa, ta ngược cả cụ tổ nhà ngươi!
...
Hi Hoa nhìn mái tóc đen dài tựa dòng suối của thiếu nữ ở trong tay mình.

Chàng tham lam đem một lọn tóc lên miệng ngửi mùi...
Chưa đủ, chàng còn dùng môi bặm bặm lấy sợi tóc đó, híp mắt hưởng thụ...
Thơm...
Ngay lúc này, một thanh âm quen thuộc vang lên, thanh âm mà chàng đã mơ mộng hằng đêm.

Song bây giờ...
Thanh âm đó như thể đánh chàng vào Địa Ngục.
"Hi Hoa, ta không ngờ đấy."
Người đàn ông cả thân người giật bắn, vòng tay ôm lấy ái nhân trong ngực, gia tăng thêm độ bảo hộ.
Chàng ngước mắt, nhìn thiếu nữ đang bay trên không trung đứng chỗ kia...
Tâm tình nóng hổi tức khắc nguội y tro tàn.
Tình yêu nơi trái tim như thể bị ngưng chảy.

Chàng kinh hãi hé môi, vẻ mặt ôn tồn tựa thủy như thường lệ bèn vỡ tan.
Sao nàng...lại ở đây?
Sao nàng có thể...ra khỏi núi?
Trong đầu người đàn ông bỗng xẹt qua một ý nghĩ...
Là lão đạo sĩ kia ư?
Hửm, chàng còn chưa tìm lão ta để tính sổ, lão lại tự mò đến hả?
Không, giờ không phải lúc chàng nghĩ tới lão già đó.
Hi Hoa đã cố hình dung mọi trường hợp khi chàng phải đối diện với nàng, đối diện với sự thật tàn khốc...
Những câu những chữ giải thích, xin lỗi vốn đã luyện tập từ trước...nay lại nghẹn ắng ở cổ họng.
Người đàn ông cực lực hé môi...
Cuối cùng cũng chỉ có thể thốt lên ba chữ.
"Ta xin lỗi."
Tịnh Hề nhếch môi giễu cợt.
Không có đáng yêu ngày thường.
Không có tươi cười ngày thường...
Có chăng là lạnh lùng cùng chán ghét.
Lúc này, chàng đang ôm thân thể của nàng, cảm thụ mùi thơm cùng độ ấm từ trên đó.
Nhưng đối diện chàng, là ánh mắt đầy lên án của thiếu nữ.
Chàng càng ôm chặt nàng hơn, ôm mà hận không thể nhét nàng vào tâm khảm mình.
Nhìn linh hồn trước mặt đang không ngừng tiến tới gần....
"Không..." Hi Hoa điên cuồng gào thét trong lòng....
Hề Hề! Đừng tới đây!
Làm ơn! Đừng lại gần ta!
Xin nàng...
Chàng không muốn...để Tịnh Hề trông thấy được vết sẹo trên mặt mình...
Rồi, nàng sẽ càng thêm hận chàng.

Hận cái kẻ đã tước đi mạng sống của nàng.
Hận cái kẻ đã hủy hoại một nửa dung nhan nàng.
...
Tịnh Hề chỉ là có chút tò mò...
Rốt cuộc là kiểu nữ nhân nào lại đủ khả năng khiến cho Y Quân đại nhân thần hồn điên đảo đến thế?
Nàng muốn bay tới gần...
Nhìn rõ dung nhan của mỹ nhân một chút.
Song nàng tuyệt nhiên không ngờ tới, phản ứng của Hi Hoa có chút vượt xa khỏi suy nghĩ của nàng.
Điều đó lại càng làm cho con ma Hề muốn đi tới gần hơn...
Rồi sự kiện xảy ra tiếp đó, Tịnh Hề lại không thể tin nổi hơn.
Vào lúc nàng cách Hi Hoa vài bước chân...
Linh hồn bỗng suy yếu tới kì lạ...
Mọi thứ trước mắt, bèn tối sầm lại.
Chuyện gì diễn ra tiếp theo? Tịnh Hề không thể nhớ được.
...
"Ngươi là ai?"
"..."
"Ta quen ngươi sao?"
"Ta là phu quân nàng, gọi Hi Hoa.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui