Mớm thuốc cho nàng uống.
Lau qua thân thể cho nàng.
Chải tóc cho nàng.
Đem nàng ra ngoài tắm nắng.
Hi Hoa đem những công việc trên hoàn thành hết trong vòng một canh giờ.
Trước khi dời đi, chàng ta đặt lại ái nhân của mình nằm lên giường.
Ngón tay thon dài sờ sờ tới vết sẹo bên gò má nàng.
Cho dù bị hủy đi một nửa dung nhan thì nàng trông vẫn xinh đẹp làm sao!
Hi Hoa luyến tiếc đặt một nụ hôn trên đó.
Sau đó mổ nhẹ đôi môi béo mập của Tịnh Hề, thâm tình thì thào: "Bé cưng, ta đi đây."
Thật muốn giết nàng!
Nhưng chàng cũng rất yêu nàng.
( Trại tâm thần xin được chào đón anh.
ᕙ(☉ਊ☉)ᕗ )
Hi Hoa mỉm cười, nơi đáy mắt dịu dàng xẹt qua một tia giảo hoạt quỷ dị.
Hề Hề....
Thuốc xoá ký ức ta đặc chế riêng cho nàng...
Chỉ mong nó sẽ đem lại tác dụng thật tốt.
Nếu không thể giết chết nàng, không thể buông bỏ nàng...
Ta chỉ còn cách khiến nàng lãng quên...
...
Hi Hoa cố định lại kết giới bảo vệ ngôi nhà, sau đó đạp khinh công trở lại lên núi.
Bóng chàng vừa khuất cái, ở gần ngôi nhà nhỏ cũ kỹ đó, bèn nhảy ra hai kẻ khác.
Một lớn một nhỏ đứng kề sát nhau.
Cậu thanh niên người lớn thân khoác ngoại bào màu cam, gương mặt tuấn tú hàm súc.
Nhưng ngay lúc này đây, hắn ta đang dùng ánh mắt kinh dị nhìn vào chiếc nhà nhỏ.
Mồm miệng không nhịn nổi mà văng tục.
"Đờ mờ nó! Làm việc ác mà không có quả báo là có thật!"
Đứa bé năm tuổi thì mặc áo vải quần thô của nhà dân bình thường, song một gương mặt trắng nộn hồng hào kia, khí chất cao quý trong đôi mắt đen của cậu bé.
Nhìn qua khắc biết đây không phải là một thằng nhóc tầm thường.
Hai tay cầm máy tính bảng lên thao tác cực nhanh, thằng bé mũm mĩm cười, nói: "Luật hoa quả sẽ không chừa một ai."
Thanh niên liếc nhóc, uốn nắn lại: "Là luật nhân quả."
"Thúc nói nhiều quá."
"..."
"Thúc tìm ra bug trong vị diện này chưa?"
"Không phải chúng ta là bug sao?"
"Không." Đứa bé phủ nhận: "Sự tồn tại của hệ thống không phải là bug."
"Thôi được rồi." Cậu thanh niên phất ống tay áo lên để che mặt.
Lúc khi hắn ta hạ lại tay áo xuống, gương mặt điển trai của một thiếu niên đã biến đổi hoàn toàn.
Nếp nhăn trên trán xấu xí dán sát lại với nhau, một đôi con ngươi lươn hẹp ti hí đầy xảo quyệt.
Tiếp đó, cậu thanh niên cởi ngoại bào vứt đi.
Bên trong hắn ta mặc một chiếc áo đạo sĩ màu nâu.
Thanh niên cải trang đạo sĩ lươn lẹo cực kì hài lòng với thuật dịch dung tài ba của mình.
Hắn vuốt mặt, cười cười đầy hắc ám: "Ha ha, đã đến giờ nhân vật phụ của phụ lên sàn rồi."
Đứa bé điềm tĩnh thu hồi máy tính bảng: "Chú nói xem, bọn họ có thể có được cái kết HE không?"
"Không nha." Đạo sĩ già nghĩ không quá ba giây liền phủ nhận: "Cháu nghĩ khi Hề tỷ biết người giết bả là Hi Hoa, bả sẽ tha thứ sao? Nói chung là không thể HE được.
Cháu không thấy Hi Hoa kia xấu tính quá trời à!"
Đoạn, hắn lầm bà lầm bầm đầy căm tức: "Giết người xong còn mong không bị quả báo.
Nếu như không phải ông đây ra tay cứu trợ, chỉ sợ mẹ cháu đã đi đời nhà ma."
"Nhưng ba cháu rất yêu mẹ..."
"Dừng dừng.
Hi Hoa là Hi Hoa, Lê Uyên là Lê Uyên.
Hi Hoa không phải ba cháu."
"Nhưng Hi Hoa là một phần của ba cháu."
"Nhưng tên đó vẫn không hoàn toàn là ba cháu." Đạo sĩ già giơ tay vỗ vai cậu nhóc: "Ba cháu sẽ vì một nữ nhân khác giết chết mẹ cháu sao?"
Thằng bé nghe thúc thúc đại nhân thân ái hỏi câu này, gương mặt nhỏ nhăn lại để suy nghĩ.
Cuối cùng, nhóc lắc đầu: "Ba cháu không bao giờ làm vậy."
"Chính xác." Đạo sĩ già cất cao giọng, vỗ tay bốp một cái: "Nếu Lê Uyên thực sự ở đây, có khi hắn với Hi Hoa đánh nhau một trận cũng nên."
Đoạn, hắn tủm tỉm cười, xoa xoa hai tay với nhau, vẻ mặt siêu cấp lưu manh.
Nhìn đỉnh đồi Y Tiên Sơn trước mặt...
Hắn tà ác cười: "He he he, lần này dẫu cho tác giả để kết HE, ông đây nhất định phải lật thành SE."
Nhân danh tình yêu, Hi Hoa, ngươi chết con mẹ nó với ta!
Nhóc tì nhìn cậu thanh niên, coi bộ hắn sắp hưng phấn đến độ tăng xông rồi.
Nhóc bèn nhắc nhở: "Thúc làm việc trầm ổn chút.
Đừng để Hi Hoa phát hiện."
"Không phải lo.
Ông đây một khi mà đã ra tay, mọi chuyện sẽ được an bài." Thanh niên tự hào vỗ đùi.
Lê Uyên ơi là Lê Uyên!
Lúc anh tỉnh dậy, nhất định phải cảm ơn tôi một tiếng đó nghen!
...
Vào buổi chiều hôm sau, Hi Hoa lại một lần thêm một lần xuống núi.
Tịnh Hề nhàm chán nhảy nhót trên mặt nước ngắm đàn cá bơi.
Nàng chớp chớp đôi mắt đẹp, hai má phúng phính.
Động tác nhìn chòng chọc những con cá đang bơi bơi trước mặt.
Chán quá!
Nàng muốn ra ngoài!
Ra ngoài chơi!
Không ăn cũng được, nhưng nàng muốn đi chơi!
Nàng sắp trở nên mục rữa linh hồn vì quá chán rồi!
"Tịnh Hề cô nương, hoá ra là cô nương ở đây nha.
Lão đạo tìm cô mãi đấy!"
Sau lưng bỗng vang lên một giọng nói già nua đểu cáng quen thuộc.
Tịnh Hề quay đầu, mặt mày tức khắc lạnh hơn phân nửa.
A, cái lão gia hoả đáng ghét này!
Sao lão lại ở đây rồi!
Không để tâm đến cái nhìn đầy chán ghét của Tịnh Hề.
Đạo sĩ vuốt ve chòm râu dài, mắt lươn đảo như rang lạc.
Giọng điệu thiếu thốn sự đáng tin đến kì lạ.
"Cô nương, thế nào? Cô tìm thấy thân thể của mình chưa nha? Nếu cô chưa thấy, bần đạo cũng có thể hỗ trợ cô một tay.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...