Xuyên Nhanh Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không


Tịnh Hề cảm thấy đầu mình sắp nở to y cái đấu.
Chuyện yêu ma quỷ quái gì đang diễn ra đây?
Mẹ nó! Hi Hoa, bảo bảo còn chưa hỏi tội ngươi! Ngươi khóc làm quỷ a~!
Nếu trước mặt nàng bây giờ, người khóc lóc là một tiểu cô nương áo trắng thanh thuần yểu điệu, chắc chắn Tịnh Hề sẽ rất trượng nghĩa vỗ vai và an ủi người ta rằng: "Bấy-bì à! Trên đời thiếu gì đàn ông, không có được ngọn cỏ này, ta liền đi tìm ngọn cỏ khác."
Nhưng trời ạ! Nàng nhìn cái gã đàn ông thân cao mét tám đang quỳ nỉ nỉ non non này...
Nội tâm bảo bảo rối y tơ vò.
An ủi thần y đại nhân dư lào bây giờ?
Chưa kể, chàng ta khóc vì tình.

Đối tượng tình yêu của chàng qua miệng chàng lại là nàng nữa.
Nàng không muốn so sánh bản thân với một cọng cỏ ven đường đâu.
Phi, là ma cỏ ven đường?
Không nên, phải quay trở lại chủ đề chính.
Bối rối nhìn bàn tay to của người đàn ông đang nắm chặt tay mình.

Chàng ta nắm thiệt mạnh, thiệt đau, Tịnh Hề cơ hồ có cảm giác chàng ta sắp bẻ gãy cổ tay nàng vậy.
Nàng cùng ngồi xổm xuống với chàng, thấp thỏm mở miệng: "Hi Hoa à, ngươi ổn chứ? Tâm trạng ngươi đang..."
"Ta không sao, ta không sao." Hi Hoa kịch liệt lắc đầu phủ nhận.

Mở rộng vòng tay ôm ái nhân vào ngực, đầu vùi vào hõm cổ mềm mại thơm ngát của nàng: "Chỉ cần nàng ở cạnh ta, ta liền không sao."
"Nhưng..." Tịnh Hề thấy bản thân mình sắp nghẹn khuất đến nơi rồi!
Rõ ràng người bị nhốt là nàng, người bị ghét bỏ cũng là nàng.

Dựa vào đâu mà tên Hi Hoa này lại bày ra cái thái độ oan ức đó chứ.
Coi dáng vẻ của chàng ta, chỉ sợ còn oan hơn cả Đậu Nga!
"Ta muốn ra ngoài, ở đây rất chán."
Hi Hoa nhắm mắt, che giấu đi tia huyết quang sắc lạnh trong đó.


Lúc chàng ta mở lại mắt ra, nơi đáy mắt hoa đào diễm lệ chỉ còn lại ôn nhu cùng thâm tình triền miên.

Hai tay ôm lấy má bánh bao nộn nộn của nàng, bờ trán cùng chóp mũi của hai người đụng vào nhau...
Cảnh tượng này đúng là thắm thiết không thể tả.
Người đàn ông dịu dàng hé môi: "Vậy chúng ta cùng nhau xuống núi, ta dẫn nàng đi du sơn ngoạn thủy, nghe không."
"..." Tịnh Hề nhíu mày: "Nhưng ta là một con ma."
"Chẳng sao cả." Chàng liếm môi nàng: "Ma hay người cũng không sao."
Nàng đều là của ta hết, không phải hay sao?
...
Một quãng thời gian sau.
Nhân sinh của Hi Hoa, tâm trạng của Hi Hoa, như thể luân phiên nhau thay thế giữa thiên đàng và địa ngục.
"Lần này ngươi lại xuống núi ư?" Thiếu nữ cuộn tròn trong lòng người đàn ông.

Gương mặt xinh đẹp không nhiễm bụi trần, nàng chớp chớp đôi mắt to tròn của mình.

Nghịch nghịch vạt áo chàng.

Hi Hoa bị nàng đùa bỡn, phân thân ở dưới quần lại nổi lên phản ứng đê tiện.
Tịnh Hề sao có thể không cảm thấy được chứ.
Nàng kiểu, ba chấm với anh chàng này.
Nhảy tót bay khỏi lồng ngực chàng, má nàng đỏ ửng.

Song vẻ mặt lại hiện lên sự oán trách.
Y Quân đại nhân nổi danh trên giang hồ là một kẻ thanh lãnh tựa trích tiên trên trời, một hơi thở cũng không nhuốm bụi khói trần gian trong mắt mọi người.

Ai ngờ rằng chàng ta lại là cái kẻ chỉ cần nói chuyện hợp ba câu liền động dục thế chứ!
Tất cả lời đồn đều chỉ để lừa dối thế nhân!
Mất đi thân thể mảnh mai mềm mại trong lòng, Hi Hoa tỏ ra, thiệt tiếc nuối!
Đoạn, chàng đứng dậy, phất ống tay áo một cái.

Vạt áo dài lay động thật đẹp đẽ.
Lấy lại khí chất cao lãnh như ngày thường, chàng ôn nhu cười: "Bé con, tầm một canh giờ nữa ta sẽ trở về mà."
"Ta đi cùng không được sao?"
Mặt không đổi sắc, Hi Hoa cười: "Không được."
Tịnh Hề: "..." Nàng quạo á, nhưng quạo thôi thì cũng chẳng làm đuợc gì.
Giá trị vũ lực của nàng không bằng người ta, đánh nhau chắc chắn bản thân sẽ ăn thua thiệt.
Dậm chân vài cái, đem bàn tre lật tung lên, Tịnh Hề mới chịu bay đi.
Hi Hoa nhìn động tác giận dỗi cáu kỉnh làm mình làm mẩy đáng yêu của nàng, trái tim cơ hồ muốn tan chảy.
Chàng cố áp chế con quái thú dục vọng đang ngo ngoe rục rịch ở dưới bụng, đem bộ dạng bàn tre khôi phục lại.
Đi ra ngoài.
Đạp khinh công dời đi.
Dưới ánh nắng chan hoà của mặt trời, chàng tựa tiên nhân với vẻ đẹp lãng tử giáng thế, mê mẩn bao con tim của kẻ phàm tục.
Tịnh Hề nhìn bóng dáng Hi Hoa dời khỏi chân núi, bĩu môi một cái.
Nàng đi tới chân núi.
Bước một nửa bước ra bên ngoài.
Nhưng quả nhiên, nàng không thể nào bước ra ngoài được.
Ở vị trí này đã được Hi Hoa thiết lập nên kết giới mất rồi.

Nếu không có sự cho phép của chàng ta, nàng sẽ không thể nào đi.
Nhưng Tịnh Hề cảm thấy thật con mẹ nó khó khăn!
Hễ nàng nhắc đến vấn đề đi ra ngoài, y như rằng thần kinh của chàng ta sẽ động lên.
Mệt tâm quá!
Tịnh Hề ngày càng nhớ nhung chuột nhỏ.
Con Bếu hư hỏng...Nếu để ký chủ ta bắt được ngươi, nhất định phải đem tai ngươi véo hỏng.
Nàng bay tới con suối gần đó, đùa nghịch.
Tịnh Hề còn buồn vì một điều nữa.
Là ma...
Nàng không thể nào thấy được hình ảnh phản chiếu của mình qua mặt gương hay qua hồ nước.
Đối với một người yêu sắc đẹp như Tịnh Hề, việc không được ngắm nghía bản thân đúng là cực hình.
...
Từ chân núi Y Tiên Sơn đi xuống, còn được bao quanh bởi một khu rừng nữa.
Đi hết khu rừng này, mới có thể ra ngoài thị trấn.
Hi Hoa nhảy nhảy khinh công trên những cành cây.

Từng đốm nắng chói loá điểm xuyết trên người chàng.
Khinh công thêm một đoạn nữa, chàng mới dừng lại.
Đó là một ngôi nhà nhỏ lụp xụp.

Cũng đúng thôi, một ngôi nhà rơm giữa chốn núi rừng thế này, có người ở thì ắt hẳn rất hiếm.

Nó đã bị bỏ qua lâu năm và chẳng ai màng tới.
Thi thoảng khi xuất sơn, Hi Hoa hay đi qua ngôi nhà nhỏ này.
Và giờ, trong ngôi nhà đó...
Có nàng...
Nơi chàng cất giấu thân thể của nàng...
Hi Hoa nhẹ mở cửa.

Mỗi ngày chàng thường hay ghé qua đây vào chiều và tối muộn.
Chân mới bước một bước vô nhà, mắt người đàn ông liền đảo quanh...
Cuối cùng, tầm mắt của chàng dừng lại trên bóng hình bạch y mờ ảo đang nằm trên giường gỗ.
Nhẹ tay khép cửa lại, người đàn ông đi tới gần.
Vẫn là dáng vẻ đó, vẫn là sắc mặt đó...
Tịnh Hề đang yên giấc ngủ trên giường lúc này lại lặng im hơn bao giờ hết.

Trái ngược hoàn toàn với bộ dạng hoạt bát náo nhiệt của nàng.
Hi Hoa cảm thấy trái tim đau tới chết lặng.
Ngày ngày, chàng ôm tiểu ma nữ vào lòng, ngồi ở trên đỉnh Y Tiên Sơn, cùng nàng mơ mộng về một tương lai tốt đẹp.
Nhưng ở dưới chân núi, trong khu rừng này, nơi ngôi nhà nhỏ này, lại hoá thành hiện thực tàn khốc hơn bao giờ hết.
Y Tiên Sơn là mơ mộng của chàng.

Chàng thà chết trong mộng, chứ vẫn không nhất quyết chịu đối diện với hiện thực.
Bàn tay Hi Hoa mơn trớn gò má mềm mại của nàng...
Ngón tay sờ đến chiếc mũi...
Đôi môi tràn ngập màu máu do tác dụng phụ của thuốc...
Lướt xuống chút nữa...Là chiếc cổ trắng nõn mềm mại...
Mềm mại yếu đuối đến độ, chỉ cần bẻ phát là gãy.
Chàng đã từng có ý nghĩ, giết nàng và giải thoát cho chính mình.
Song chàng lại giãy dụa trong cái suy nghĩ ác độc ghê tởm đó của mình.
Chung quy, Hi Hoa vẫn không thể nào cho phép bản thân một lần nữa xuống tay tàn độc với bé con được.
Một giọt lệ nóng từ khoé mắt chảy xuống.
Hi Hoa siết chặt tay lại, các đốt ngón tay cơ hồ chuyển thành màu trắng bệch.
"Bé con, ta đi pha thuốc cho nàng.

Rồi ta đưa nàng ra ngoài tắm nắng nha."
Thuốc vẫn chưa đủ liều.
Vết sẹo trên mặt bé con vẫn còn.
Chàng quay đầu, đi tìm góc bếp, bắt đầu quy trình nấu thuốc.
Nụ cười trên môi, lúc này trông còn khó coi hơn cả khi khóc.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui