Quất Hoa đau khổ đưa giấy ghi công thức cho sư phụ, lòng vẫn không hết đau vì cái cửa chính kia của mình.
Hi Hoa đọc lướt qua một lướt, nhíu mày...
Sao lại có cỏ Dương Sang?
"Cỏ Dương Sang? Ta dạy con ghi cỏ Dương Sang à?" Chàng cười lạnh một tiếng.
Đem tập giấy ném thẳng mặt đồ đệ.
Tên ngu! Không chỉ thiếu cánh hoa xuyên, mà đến cả cỏ Dương Sang cũng thêm linh tinh vào?
Nội lực thâm hậu của chàng...
Mặc dù thứ chàng ném chỉ là một cuộn giấy nhỏ bé, nhưng nó vẫn đủ để khiến Quất Hoa đau tới độ nhe răng trợn mắt.
Cậu ta cố gắng không để chính mình ngã quỵ.
Hai tay ôm bụng, mặt mày nhăn nhó: "Sư phụ, không phải là cỏ Dương Sang ạ.
Đồ đệ thứ tội, đồ đệ ghi nhầm!"
"Vô dụng!" Bế ái nhân trong lòng lên, Hi Hoa mỉm cười dịu dàng.
Gió xuân bừng tỉnh, mãnh liệt quét trong phòng.
Bóng dáng bạch y, dường như đã biến mất.
Trước khi ôm người chạy biến Hi Hoa còn rất có tâm ném lại một câu: "Ngươi tự nhận hình phạt ở Hình Đường đi."
Quất Hoa: "..."
Cậu nhìn cái cửa...
Cổ họng nghẹn ắng...
Mẹ kiếp...!Không được!
Đây là người sư phụ mà cậu phi thường tôn kính...
Cậu không thể bất kính mà chửi người được!
...
Hi Hoa cố gắng để cho tâm tình mình bình ổn trở lại, sau đó chàng ta quay về Y Tiên Sơn.
Một chân mới bước vào đỉnh núi, một cơn gió lạnh đã lướt qua.
"Hi Hoa, tên khốn kia!" Tịnh Hề hung dữ giơ chân, muốn đá bay cái mặt chó kia.
Nhưng người đàn ông lại uyển chuyển né tránh, hại cho Hề Hề bị trượt chân một cái, mém xíu thì ngã sấp mặt ngay trên không trung.
Hi Hoa đưa tay kéo nàng vào lòng, thêm lên chiếc má bánh bao của Tịnh Hề một cái.
Lại không ngừng vuốt ve eo nhỏ nàng, chàng nỉ non: "Bé con, ta nhớ nàng."
Tịnh Hề:"..." Phi!
Mới về đã tung thính à?
Nàng hơi đỏ mặt...Giãy ra khỏi lồng ngực người đàn ông.
Lấy lại sự nghiêm túc, nàng lạnh lùng chất vấn: "Tại sao ta không thể ra khỏi núi? Ngươi đã làm gì?"
"Làm gì cơ?" Hi Hoa giả ngu không hiểu.
Đoạn, lại muốn vô sỉ dán mặt lại gần nàng, mắt hoa đào diễm liễm khẽ nheo.
Nơi đáy mắt phảng phất sự ôn nhu dịu dàng đó, lại để lộ ra chút lệ khí âm trầm.
Chàng túm tay nàng, mỉm cười: "Hề Hề muốn đi chơi sao?"
"Gì chứ?" Tịnh Hề hất móng vuốt heo của Hi Hoa ra, hai tay chống nạnh, nom dáng vẻ phi thường cáu kỉnh: "Ta không được đi chơi? Ngươi nghĩ bản thân ngươi là ai? Ta phát ngán với việc ngày nào cũng phải ở trên đây rồi.
Ta muốn đi ra ngoài."
"Nàng không thích ta ư?"
"Thích ngươi?" Tịnh Hề phủ nhận: "Không có khả năng, (*)nhân ma thù đồ."
(*)Nhân ma thù đồ: Người và ma không chung đường.
Hi Hoa nhíu mày: "Nhưng ta rất thích nàng.
Vô cùng thích."
Giọng điệu trầm thấp bỗng dưng trở nên cực kỳ khẩn thiết.
Chàng ta quỳ gối, vạt áo trắng muốt phủ lên bãi cỏ xanh: "Ta yêu nàng là lỗi tại ta sao? Mọi chuyện đã thành thế này rồi, nhưng ta biết ta sai rồi! Nàng vẫn nhất quyết muốn dời khỏi ta sao?"
Chàng sắp điên mất!
Hễ nghĩ tới chuyện bé con muốn dời xa mình, y như rằng, lý trí của Y Quân đại nhân sẽ bay sạch.
Nếu nàng bỏ chàng, lang thang khắp thế giới bên ngoài...
Nàng nhớ lại ư?
Nhớ lại những kí ức mờ mịt đó?
Thế nên nàng muốn bỏ chàng đi!
Nàng biết đúng không?
Nàng có biết gì không?
Hi Hoa chưa bao giờ hối hận đến thế!
Cớ sao...cứ vào thời điểm nàng là ma, chàng lại thích nàng?
Cớ sao, nàng chưa chết?
Chàng nghĩ, thà rằng nàng làm ma cả đời, cả đời cùng chàng bầu bạn trên đỉnh Y Tiên Sơn, sớm chiều có nhau, dù không thể làm phu thê thì làm tri kỉ cũng tốt.
Chỉ cần ngày ngày thấy nàng, chàng đều vui.
Từ nhỏ tới giờ, Hi Hoa thiên sinh tính tình vốn lãnh đạm với vạn vật.
Lớp vỏ bọc luôn tươi cười bên ngoài cũng chỉ để tạo khoảng cách, đối phó với những người xung quanh.
Đối với Giai Tuệ...
Chàng từng cầu Giai Tuệ sẽ hạnh phúc bên người nam nhân khác, khi ấy chàng thấy, chỉ cần đứng bên cạnh, làm bạn với nàng ta là được rồi.
Còn đối với Tịnh Hề, chàng tham lam.
Chàng chiếm hữu...
Chàng cuồng si...
Loại cảm giác này nhiệt tình nóng bỏng đến kì lạ...
Nhưng chàng không có chán ghét nó, ngược lại lại càng mê luyến, càng đắm say...
Người ta bảo từ Địa Ngục lên thiên đàng thì rất sướng, nhưng từ thiên đàng ngã lại xuống Địa Ngục nào có dễ?
Chỉ cần tưởng tượng quãng đời về sau không có bé con ở bên...
Gắt gao cắn môi, hai tay siết chặt, cổ họng của chàng trở nên nghẹn ắng...
Chàng nắm lấy cổ tay áo của Tịnh Hề, cố không để nàng nhìn thấy đôi đồng tử màu máu ghê tởm của mình.
"Bé con, ta rất thích nàng, thực sự rất thích nàng."
"Nàng không tin sao? Hay là để ta moi tim ra cho nàng xem nhé?"
"Ta sợ, sợ nàng bỏ ta đi.
Thế nên ta mới làm ra chuyện này.
Nhưng nàng đã muốn bỏ đi, phải không? Nếu không vì sao nàng lại tức giận với ta..."
"Ta không..." Nói đến đoạn này, giọng chàng ta khựng lại...
Cuối cùng, chàng không nói nữa...
'Ta không chỉ muốn nàng ở bên ta, ta còn muốn...nhốt nàng lại.'
Ở bên Y Tiên Sơn, ở bên ta, không được sao?
Bỗng dưng, đầu óc Hi Hoa nảy lên một ý tưởng điên rồ.
Sẽ thế nào?
Nếu bây giờ chàng ta thực sự giết chết thân xác của nàng?
Vậy thì nàng sẽ không nhớ lại nữa!
Nàng sẽ chẳng biết gì cả.
Và vĩnh viễn lưu lại bên chàng..
Phải không?
Chính là vậy, đúng không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...