Trời tờ mờ sáng, một chút nắng mai chiếu rọi khu sân vườn.
Tịnh Hề tháo khăn chùm trên người ra, đứng nguyên chỗ đó, trầm mặc thật lâu.
Tóc dài tả tơi xoã tung, thân mình mặc mỗi cái váy mỏng manh...Khịt khịt mũi, nàng mơ hồ ngửi thấy hương thơm của cỏ...
Phải đợi qua chín giờ đã...
Có thế mới xác định được xem, đây là nơi nào?
Ít nhất, bổn bảo bảo chắc chắn một điều, ta đã thành công thoát khỏi ma chảo của tên biến thái Feyrld...
Phù phù phù, thật muốn nhìn bản mặt cẩu của chàng ta bây giờ...
Ừm, đặc sắc lắm đây.
...
Một lần nữa tỉnh giấc, Tịnh Hề nheo nheo mí mắt lại.
Giơ tay vuốt tóc ra đằng sau, nàng há miệng ngáp dài, đứng dậy.
Thản nhiên cất bước chân trần đi trên thảm cỏ...
Một tháng mất tích...
Quay trở về, thần điện vẫn không có gì thay đổi cả.
Tượng thần Ra sừng sững, to lớn bên cạnh toà điện thờ, hai tay ngài cầm quyền trượng tượng trưng cho mặt trời và mặt trăng.
Hoa văn kí tự khắc trên cột đình mĩ miều mà sinh động.
Tìm đường quay về nội điện, Tịnh Hề phải nhảy trái nhảy phải để tránh cho đám binh sĩ canh gác phát hiện ra nàng.
Không thể cho một ai thấy bộ dạng mình bây giờ được.
"Lệnh bà...Ôi lệnh bà, người người..." Thanh âm thủy tinh đổ vỡ, tiếng nói lắp bắp kích động vui mừng vang lên.
Varu đang chuẩn bị bê bình hoa mang vào điện thờ.
Ai dè kinh hách quá, mà khiến nó rớt xuống tan tành.
Biết mình đã phạm lỗi sai, nàng ta gấp gáp ngồi xổm, đưa tay thu dọn mảnh vụn.
Vừa thu vừa nói: "Lệnh bà, là người thật ư?"
"Không, là giả đấy."
Varu:"..." Cách ăn nói này, trăm phần trăm là người rồi.
Tịnh Hề thắt nốt đai lưng, nghiêng đầu tủm tỉm cười.
Hào quang rạng rỡ dát vàng lấp lánh ánh nước sông Nile, rọi lên thềm điện.
Gió thổi vạt váy bay phấp phới, nàng thả mình trên nệm bông.
Buồn cười nhìn dáng vẻ đần độn của Varu, đưa tầm mắt xuống đống thủy tinh vụn: "Thẫn thờ cái gì, còn không mau hốt nốt."
"Dạ, vâng, vâng.
" Varu gật đầu, nhanh chóng quét sạch đám vụn kia, vứt đi.
Trong lòng nàng ta, sự sung sướng đang không ngừng phun tào...
Tốt quá, thật tốt quá.
Người đã trở về.
Hu hu, nữ hoàng mà còn biệt tăm nữa là Ai Cập mất nóc hoàn toàn đó.
Quét sạch sẽ đám thủy tinh đó đi vứt.
Varu run rẩy quỳ gập gối, hai tay cúi lạy.
Vành mắt nàng ta đỏ ửng, tha thiết nhìn về phía nữ hoàng: "Lệnh bà, ngài không biết đâu.
Từ khi người biến mất, Ai Cập diễn ra nhiều chuyện lắm ạ."
"Ừ.
Ta biết rồi."
"Hoàng đế bị..." Varu mải mê thao thao bất tuyệt, lập tức bị bốn chữ mà Tịnh Hề vừa phun ra chặn họng.
Nàng ta bấy giờ mới để ý, nữ hoàng rốt cuộc là bị ai bắt cóc???
Nhưng lệnh bà không nói, Varu cũng không dám vô lễ.
Thôi, trở về là ổn.
"Lại đây." Tịnh Hề vắt chéo hai chân thon dài, gõ gõ gót chân.
Tươi cười ra lệnh cho cô thị nữ đến gần.
Nàng lấy ra bên kệ tủ cái kim bài màu bạc, kim bài khắc hình con mèo đen giơ một chân trước.
Góc lệnh bài cuốn lấy hình con mãng xà hung dữ, há miệng lộ cái răng nanh.
Nhét kim bài vào tay Varu, Tịnh Hề vỗ vỗ vai nàng ta: "Cho ngươi nè.
Cái trước đây ta đưa dùng hết rồi phải không?"
"Thần...thần.." Tròng mắt trợn to, thị nữ Varu tỏ ra thật không thể tin được nhìn lệnh bài trong tay.
Nàng ta siết chặt lấy nó, dán vào ngực.
Dập đầu xuống đất, nước mắt lưng tròng nghẹn ngào: "Cảm tạ người.
Vì một lần nữa đã ban tặng thần kim bài miễn tử."
Varu không từ chối sự ban ân này của nữ vương Cleopatra.
Tại vì ý người, một khi đã quyết thì khó mà lay chuyển.
"Được rồi.
Ngươi bắt đầu mang bồ câu cùng giấy bút ra đây.
Ta cần viết thư truyền tin gấp đến Thebes nữa.
Phải ngay lập tức trấn áp đám quan tham đòi tạo phản kia chứ." Đừng tưởng Tịnh Hề ngu dốt.
Dù cho Thượng Ai Cập và Hạ Ai Cập cách nhau nam bắc, nàng vẫn thừa sức nắm rõ chuyện triều chính trong hoàng cung.
Danh hiệu nữ vương cũng đâu phải bù nhìn.
"Vâng ạ." Varu hoan hỉ chạy ra ngoài.
Cẩn thận tỉ mỉ tìm chỗ cất lệnh bài đi.
Sau khi trải qua 7749 quá trình chôn chôn giấu giấu, nàng ta mới tung tăng chạy đi thực hiện nhiệm vụ.
Gì nhỉ, còn phải đem hoa cắm vào phòng lệnh bà nữa.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ngài tể tướng Faera tay cầm quải trượng, tay cầm bức thư nhỏ, đọc từng dòng từng chữ.
Khoảnh khắc khi mà nhìn thấy ấn kí hoàng gia dập cuối tờ giấy, ông vui mừng khôn siết.
Gọi thị vệ cận thân đến, run run hạ lệnh: "Ngươi mau mau chạy đến dinh thự phủ tướng quân.
Lấy tư cách của ta mời ngài ấy đến đây, có tin vui về nữ hoàng Cleopatra rồi."
"Tuân mệnh, thưa ngài." Tên thị vệ đầu cuốn khăn quỳ một gối, nghiêm túc gật đầu.
Sau khi nhận lệnh, thoắt cái, thân hình đứng đó đã vô tung vô ảnh...
Cầm bức thư đi đến trước cửa, quan tể tướng hướng ánh mắt đăm chiêu về tượng Mẹ nữ thần sông Nile gần tháp Memphis...Nhớ đến lời mà đại tư tế Pýth nói với ông trước đây...
Lẽ nào...lời tiên tri đó là sự thực?
Sự xuất hiện của Maya chính là khởi nguồn diệt vong của Ai Cập đế quốc ư...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
**Cười ẻ :v.
Không hiểu sao tôi cứ liên tiếp gõ nhầm tên thị nữ Varu thành thị nữ Vẩu.
Lúc đọc kiểm tra lại mới thấy...
Ha ha ha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...