Sau một hồi lục lục lọi lọi, đám quan binh đưa ra kết luận: "Không có gì bất thường trên con thuyền này cả."
"Ngài Nufes, ở đây có điều khác lạ!" Một anh chàng vệ binh chợt hô to, chỉ chỉ tay vào cánh cửa sơn mài gỗ.
Ngài Nufes chính là ông quan gia đó, nhíu mày hỏi: "Sao thế?"
"Cửa không mở được ạ."
Nufes hừ lạnh, ánh mắt sắc lẻm liếc sang cậu thanh niên tươi cười từ nãy giờ, nghiêm giọng yêu cầu: "Cậu ra mở cái cửa đó đi."
"Ôi, cửa này là phòng riêng của chủ tôi.
Bữa nay, vợ ngài ấy bị ốm nặng, đâu thể ra ngoài được.
Thế nên, ngài ấy đành phải để tôi ra tiếp mấy ông đó." Thanh niên đáp trả lèo lèo, thái độ vô cùng chân thực.
Đã vậy, cậu ta còn nhún nhún vai tỏ ra bất lực: "Để tôi kêu công tử coi.
Cho quý ngài kiểm tra thử phòng đó."
Vừa dứt lời, cậu ta đi đến cửa gỗ, giơ tay gõ gõ ba, bốn tiếng, không nói thêm câu nào cả.
Các binh sĩ đứng ngoài đợi lệnh.
Chưa tới nửa phút, cánh cửa đã mở ra.
Người đàn ông tuấn tú đứng tại đó, thân hình cao lớn toát ra sự suy sụp, mệt mỏi quá độ.
Râu ria xồm xoà, lởm chởm mọc quanh vùng cằm và má.
Chàng khẽ chớp chớp đôi mắt hằn tia máu, nhìn tràng cảnh trước mắt mà cất giọng điệu tức giận: "Có chuyện gì đây? Không thấy chúng ta phải về Ba Tư có chuyện gấp sao? Giấy phép của người trong cung đã gửi tới rồi.
Aru, ngươi còn không mau mau đưa cho ngài quan gia xem?"
"Dạ, thưa công tử.
Ta đã đưa cho họ nhưng đây là mệnh lệnh của hoàng đế Ai Cập.
Bọn họ bắt buộc phải tra kĩ từng ngóc ngách của con thuyền này." Aru nghiêng người, khác hẳn so với dáng vẻ cợt nhả khi đối diện với quan gia, cậu ta cung kính hơn nhiều.
Nufes chẳng có hứng thú mà ngồi đây nghe chuyện.
Ông ta còn phải nhanh chóng xong việc.
Còn hàng đống thuyền chờ qua cửa nữa kìa, rỗi hơi đâu chứ.
Nufes nhíu mày, nói với vị công tử da đen: "Bọn ta còn nhiều việc khác phải làm.
Cả con thuyền đây đều bình thường hết, thiếu mỗi căn phòng này thôi.
Vị công tử, cho bọn ta dò xét hết được không?"
Quan gia đã mở miệng thế rồi, nói lời từ chối thì bất kính quá.
Feyrld giơ hai tay day day thái dương, nghiêng người cho binh sĩ vào.
Chàng ngồi bên giường, nắm chặt bàn tay mềm mại đó: "Mấy người khám xét nhưng cẩn thận, nhẹ chân chút.
Phu nhân nhà tôi đang nhiễm bệnh nặng, đừng làm ồn đến nàng."
Nghe biết trên thuyền có phụ nữ, đã vậy trông cực kỳ bí ẩn.
Máu nghi ngờ cùng với bệnh nghề nghiệp của Nufes cùng nhau nổi lên.
Ông ta híp mắt nhìn chăm chăm bóng dáng gầy gò của người nằm trên giường: "Thưa công tử, xin thứ lỗi.
Nhưng để hoàn thành nhiệm vụ, có thể cho ta xem mặt quý phu nhân không?"
"Được thôi..." Feyrld cau mày tỏ ra khó chịu: "Nhưng mấy ông nhẹ tiếng thôi.
Đừng đánh thức nàng ấy." Đoạn, chàng vén mũ trùm đầu của Tịnh Hề lên, dịu dàng sâu trong đáy mắt như chảy ra...
Nufes đứng cách đó hai mét.
Ngay khi thấy được làn da ngăm ngăm của vị phu nhân bệnh tật kia.
Ông ta chỉ biết quay đầu, bỏ ra ngoài luôn.
Trước khi dời đi còn ném lại một câu: "Mọi việc xong xuôi rồi.
Các người tiếp tục chèo thuyền đi đi."
Nữ hoàng Cleopatra nổi tiếng với làn da trắng nõn như bột mịn.
Cái người đen đen lù lù trên giường kia, chắc chắn không phải ngài ấy đâu.
Tốn bao thời gian của ông ta rồi.
Âu cũng tại cái tính đa nghi quá.
Tự tẩy não chính bản thân mình là như vậy, nhưng vị quan gia này không hề biết rằng.
Là ông đã để cho con cá Feyrld lọt lưới, cướp nữ vương đáng quý của Ai Cập vượt biên...
Tội đáng muôn chết...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
"Không phải ngươi bảo ngươi sẽ thả trói ta sao?" Nằm trong lòng người đàn ông giữa trời sa mạc nắng gắt.
Tịnh Hề ngẩng đầu lên hỏi chàng, cặp mắt hạnh u oán tột cùng.
Nàng phồng má trợn mắt lườm...
Thả đi, thả đi, mau mau thả ta ra đi!
"Nàng thật là, ta không trói nàng thì cởi thế nào được?"
"Ý ta là không phải trói thế này.
Ngươi đưa thuốc giải đây." Từ đường biên giới cho đến bãi cát sa mạc, Tịnh Hề đều phải chịu cái cảnh bị tên đàn ông khùng dở này ôm chặt.
Cảm nhận vật cưng cứng đâm nhẹ vào mông...
Sa mạc nóng, song còn không nóng bằng nhiệt độ cơ thể Feyrld.
Biến thái hơn cả là chàng ta một chút cũng không thèm che giấu việc mình động tình với nàng.
Vô tư thoải mái cà cà cọ cọ thứ đồ chơi khổng lồ với da thịt non mềm của Tịnh Hề...Thi thoảng thì cúi đầu chụt chụt chụt chụt....
Oẹ...Mẹ ơi! Con ói mửa mất thôi!
"Đưa thuốc giải cho nàng để nàng giết ta sao?" Feyrld trầm thấp mỉm cười, tay to vuốt ve bụng nhỏ của Tịnh Hề: "Đói bụng lắm hả? Đợi đi thêm một lúc nữa, sẽ cho nàng ăn."
Đưa mắt nhìn khắp đất cát xa xăm, Tịnh Hề dựa đầu vào ngực Feyrld.
Tư thế hai người ôm ấp trông vô cùng tình tứ, nhưng cuộc đối thoại của bọn họ...
Rất mang tính chất "ta sắp sửa xông lên cắn chết ngươi"!
"Feyrld, ngươi nói ta xem.
Mục đích ngươi đến Ai Cập là gì? Ta không tin, ngươi chỉ vì ta mà từ bỏ kế hoạch của mình." Qua kịch bản đã biết và trực giác nhạy cảm, bản năng của phụ nữ.
Tịnh Hề chắc chắn một điều...
Con hàng này chạy tới Ai Cập để làm trò xấu.
À không! Là việc xấu...
Có cái rắm nàng mới tin...chàng ta vì nàng mà buông bỏ kế hoạch trong đầu...Vì mĩ nhân ta nguyện bỏ cả thiên hạ...
Độ hảo cảm mới có 50% thôi mà....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...