Trong cốt truyện gốc, Diệp Phù Cừ kết hôn với Bạch Long, nguyên thân xinh đẹp và là học sinh trung học, người nhà họ Bạch đều thích cô ta, tuy rằng Bạch Long không thể nói là yêu mến nguyên thân nhưng anh ta đã hoàn thành nghĩa vụ nên có của một người chồng.
Mặc dù Bạch Long cứu được nguyên thân một mạng, song nguyên thân là do hoàn cảnh ép buộc phải gả cho anh ta, vì vậy cô ta không thích Bạch Long.
Sau khi bọn họ kết hôn vẫn luôn mặt nặng mày nhẹ với Bạch Long, không cho phép anh ta chạm vào cô ta.
Mấy năm sau, kỳ thi đại học lại đến, nguyên thân cố gắng vào đại học, ép Bạch Long ly hôn với cô ta.
Bạch Long không đồng ý thì cô ta dùng cái chết để uy hiếp, khiến anh ta chỉ đành phải đồng ý với nàng.
Nguyên thân trở về thành phố nhưng cha Diệp lại không chịu cho cô ta vào đại học, lại chê bai cô ta đã từng ly hôn làm mất mặt bọn họ bèn muốn gả cô cho một tên góa vợ có 3 con.
Nguyên thân nghe ngóng được vợ cũ của tên kia là bị gã đánh chết, sợ hãi đến mức bỏ trốn ngay trong đêm đến Quảng Châu làm việc, đến cuối đời cũng không có gì nổi bật.
Sau khi Bạch Long ly hôn với cô ta thì cũng không có tái hôn, đường công danh trong quân đội thẳng tiến, lại không có con cái, sống cô độc đến hết quãng đời còn lại khiến cha mẹ Bạch đau lòng không thôi.
Về phần Phương Tiểu Mai, sau khi hãm hại nguyên thân thành công gả cho Giang Thời Dược, tuy rằng cô ả không có thi vào đại học song Giang Thời Dược thì lại đậu được đại học thành phố.
Phương Tiểu Mai cùng Giang Thời Dược đến thành phố học tập, sau này Giang Thời Dược dựa vào trình độ học vấn và vốn liếng của gia đình dấn thân vào kinh doanh, Phương Tiểu Mai trở thành bà chủ nhà giàu.
…
Phương Tiểu Mai nhìn thấy Diệp Phù Cừ toàn thân ướt nhẹp ngơ ngác ngồi trên mặt đất, liền kêu lên đáng thương: "Trời ơi Phù Cừ, Phù Cừ ơi, đều tại mình, nếu không phải mình không kéo được bạn thì bạn cũng sẽ không rơi xuống sông, sau đó bị người lính kìa vừa lôi vừa ôm… Hức, danh dự của bạn phải làm sao đây, nhà họ Bạch nhất định phải có trách nhiệm…”
Trò mèo khóc chuột của Phương Tiểu Mai đã thành công khiến Phù Cừ nhận ra được tình hình hiện tại của bản thân.
Con rắn Bạch Lung chớt bầm kia ở thế giới nhỏ bé này được gọi là Bạch Long, chính là người ở trong cốt truyện ban đầu đã cứu nguyên thân Diệp Phù Cừ, sau đó bày tỏ hắn sẵn sàng chịu trách nhiệm.
Hiện giờ Bạch Long được thay thế bằng Bạch Lung, cứu người xong lập tức phủi mông đi ngay, quả nhiên con rắn thúi này không hề có lòng trách nhiệm gì cả.
Danh tiếng của Bạch Long ở thôn Đông Sơn rất tốt, lại là quân nhân, cho nên người trong thôn đều nguyện ý thay “hắn” nói chuyện.
Thím Đại Bàn ở đầu thôn chính là cô út của Bạch Long, thấy thế bèn kéo Phù Cừ ướt nhẹp từ trên mặt đất lên, vỗ nhẹ tay nàng: “Thanh niên trí thức Diệp à, A Long nhà chúng ta là người chính trực, sẽ không làm điều gì vô trách nhiệm đâu.”
Bác Chu cũng hùa theo: “Đúng đó, thanh niên trí thức Diệp, thanh niên trí thức Phương.
Thằng bé nhà họ Bạch vẫn luôn đi tham gia quân ngũ, các cô không rõ chứ người ở thôn Đông Sơn chúng tôi ai mà không biết nhân phẩm của cậu ấy số một thì không ai đứng số hai đâu.”
Lưu què híp mắt nhìn quần áo ướt sũng dán trên dáng người yểu điệu lả lướt của: “Nếu Bạch Long không chịu trách nhiệm, thanh niên trí thức Diệp có thể gả cho tôi nè, tôi không ngại đâu.”
Phương Tiểu Mai nghe được Lưu què nói vậy lập tức hai mắt sáng rỡ, chỉ ước gì Bạch Long không chịu trách nhiệm, để Diệp Phù Cừ gả cho Lưu què.
Lưu què nổi tiếng là đạo tặc, ngày nào cũng nằm ườn trên giường chờ mẹ già 60 tuổi kiếm công điểm nuôi gã.
Diệp Phù Cừ gả cho loại rác rưởi là tốt nhất, đến lúc ấy xem xem còn thanh niên tri thức nào thích cô ta nữa hay không.
Bác Chu vỗ đầu Lưu què cái bốp: “Dạng khốn nạn như cậu mà muốn cướp cô vợ nhỏ của thằng nhóc nhà họ Bạch à, sao chưa chịu cút ra đồng giúp mẹ kiếm công điểm đi.”
Lưu què tránh được cú đá mà bác Chu muốn đá thêm tới, bác Chu ở thôn Đông Sơn có chút uy vọng, gã không dám đắc tội, vội vàng nói: “Vâng vâng…”
Sau đó gã lê một chân què chạy đi.
Bác Chu lại lớn tiếng nói: "Mọi người giải tán hết đi, tụ tập ở đây xem trò vui gì hả? Ai về nhà thì về, ai ra đồng thì ra đồng.”
Những người xung quanh thấy không còn gì thú vị nữa bèn tản ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...