Xuyên Nhanh Công Lược

Mãi đến khi những tiết đầu kết thúc,học sinh được nghĩ giải lao hơn mười phút thì hai người Mễ Lạc Tranh mới khoan thai từ trên tầng thượng đi xuống.Trái ngược với tưởng tượng tự cho là đúng của cậu,Phó Thừa Phong thế nhưng lại là con cáo đội lốt cừu non.Tỏ vẻ cái gì cũng không hiểu làm Mễ Lạc Tranh phải hướng dẫn từng chút một,nếu không phải đương lúc cao trào y tự giác hướng điểm G mà đâm thì cậu còn tưởng là thật đấy.

Nhưng tại sao lão công của cậu ở mỗi kiếp lại lộ tật xấu khác nhau thế này?

Đã thế còn cố tình tỏ vẻ ta đây không rành sự đời,mặt mang ý cười theo sát Mễ Lạc Tranh giống như cái đuôi nhỏ vậy,tay chân liên tục táy máy hết vuốt tóc rồi lại sờ má này nọ.

"Thanh Vũ chuyện lúc nãy ...xin lỗi em nhé" y nắm lấy tay cậu mày kiếm hơi cau giọng điệu chân thành nói.


Phó Thừa Phong thật ra vốn chưa thoả mãn,nhưng ngại lần đầu tiên trùng phùng mạnh bạo qúa lại không hay,nên quyết định chỉ làm hai lần rồi thôi.Y tưởng rằng bản thân nói chân thành như vậy liền sẽ được tha thứ, không ngờ sau khi cậu nghe song chẵng những không cảm động cũng không có màn hoa lê đái vũ như tưởng tượng.Ngược lại còn giơ tay đánh mạnh vào vai y ,lườm nguýt một cái đầy oan ức.

Tựa hồ trên khuôn mặt giống như khắc lên dòng chữ "Đồ lừa đảo" vậy đó.

Dám chắc nếu Phó Thừa Phong đọc được suy nghĩ của cậu ,bảo đãm sẽ tới công đường tìm Bao đại nhân đánh trống kêu oan cho coi.Rõ ràng y cái gì cũng chưa nói mà,là cậu tự suy diễn ra thôi có được hay không hả?

Mễ Lạc Tranh tự cho mình là đúng nên đâm ra hờn giỗi vì bị y lừa ghạt,cố tình đi nhanh cách y một khoảng cách xa.Phó Thừa Phong nhìn "em trai" vẫn bướng bĩnh như ngày xưa không khỏi lắc đầu cười thầm,đúng lúc sắp tới cửa lớp thì chuông điện thoại trong túi reo lên.Qua hai hồi mới chậm chạp lấy ra xem thử,thấy rõ cái tên hiện trên màn hình thì nụ cười trên môi tắt lịm. Tâm trạng vốn đang vui vẻ lại bị cuộc gọi này phá hỏng,khỏi phải nói cũng đủ biết y đang bực bội cỡ nào rồi.


Tựa lưng vào tay vịn cầu thang,một tay đút túi quần ngữ điệu lạnh nhạt mắng "Tôi nói ngày hôm nay trừ phi có việc quan trọng còn không thì cấm làm phiền mà! các người nghe không rõ hay coi lời tôi như gió thoảng qua tai?"

Đám học sinh dự định đi xuống lầu thấy cảnh tượng này liền không hẹn mà kéo nhau quay đầu trở về,có người ghan lớn hơn chút trực tiếp lấy điện thoại ra dùng tốc độ ánh sáng mà nhấn chụp lia lịa,Phó Thừa Phong nào có quan tâm ánh mắt người ngoài y mím môi chờ đợi câu trả lời từ đầu dây bên kia.

Giống như bọn họ sợ hãi vị tôn đại phật gia tính khí thất thường này,qua thêm một lúc mới chậm chạp liên tiếng

Nghe giải thích song chân mày y càng cau chặt hơn hằn học chất vấn "Nó đi học hay đi chết thì liên quan gì đến lão tử,tôi có phải ba mẹ nó đâu báo cáo với tôi làm gì?"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui