(Chap này anh Công xuất hiện á!!!)
- ---------------
Nói là làm Mễ Lạc Tranh ngay khi trời vừa tối liền cùng Phong Vũ xách theo truyền âm phù đi các nghĩa trang,thông báo nói mấy cái điều kiện kèm tiêu chí tuyển dụng cần thiết cho quán bar sắp mở.
Những vị trí quan trọng thiết yếu sẽ do đám qủy nhà cậu đảm nhận,nước phù xa không chảy ruộng ngoài việc gì tốt thì mình ưu tiên.
Nghĩa trang quanh đây không nhiều,dán thông báo song sẽ không ở lâu,thiết yếu của quán bar chính là nhân viên pha chế bartender,nhân viên phục vụ thường và quan trọng nhất là "tay vịn".
Riêng phần tay vịn kia cậu nghĩ không cần tìm kiếm tuyển thêm nữa,bởi vị họ Phong bên cạnh này qủy nuôi há chẳng phải đều là lệ qủy dung nhan đỉnh cấp thượng thừa hay sao?
Dĩ nhiên điều kiện phải hấp dẫn mới thu hút được qủy,lương phục vụ 1 ngày ba nén hương trầm thượng hạng,quản lý 5 nén và tay vịn 5 nén,làm tốt khiến khách bỏ tiền chi tiêu càng nhiều thì hoa hồng thưởng tháng càng cao.
Trong thời gian làm việc sẽ được cung cấp miễn phí trọn bộ người giấy để tiện bề di chuyển,bao ăn bao uống bao ngửi nhang,toàn bộ ba bữa sẽ được giám đốc nghĩa trang "Nam Ý Hiên" bao thầu! qủy chỉ việc tứ chi vẹn toàn,ngoại hình xinh đẹp bắt mắt không phân giới tính chủng tộc,ưu tiên học hết cấp 3,có bằng Đại Học hay chứng chỉ tiếng anh điểm trên 6.
0 thì càng tốt,đặc biệt giới hạn "Dung mạo xấu,thất học"1
Ngay khi bóng cậu vừa khuất,chổ bùa thông báo kia tức khắc bu đông kẹt cứng cả lên,qùy trước khi chết cũng là người và bản tính nhiều chuyển vẫn còn đó.
"Nê mã chuyện lạ đời thật nha!!!"
"Đến nghĩa trang tuyển nhân viên pha chế rượu??có lầm hay không chứ??"
"Bao ăn bao ở bao ngửi nhang???phúc lợi thật lớn nha!!!"
"Không kì thí giới tính chủng tộc là vui rồi,ta sẽ đi tuyển vị trí múa cột nhảy thoát y!!"
"Làm quán bar thôi mà mắc gì yêu cầu bằng đại học rồi chứng chỉ tiếng anh làm chi???chẳng lẽ vừa matxa khách vừa ôn ngữ pháp cho họ nghe chắc??"
"Này rõ ràng âm mưu loại trừ ta a!!lão tử mặc dù vừa xấu vừa thất học nhưng kinh nghiệm đầy mình mà!!!"
"Không chịu,ta muốn khiếu nại,chẳng lẻ mù chữ liền không xứng đáng đi làm hay sao?"
Đám qủy mồm năm miệng mười không ai nhường ai,riêng điều kiện đã đủ loại phần lớn qủy,so với đám ma đói cô hồn lang thang nghèo hèn hằng năm chẳng được đốt đồng xu hương hoả nào,thì đám ma giàu kia cho dù là trước hay sau khi chết tiền kiếm đều rủng rỉnh đầy bồn đầy bát.
Mỗi lần lễ tễt hay ngày rằm người nhà đều sẽ đốt cả xe tải tiền,kèm theo xe hơi người hầu này kia,nên dù chết rồi họ vẫn như cũ an hưởng giàu sang phú qúy.
Âm phủ nơi này mặc dù có chổ ăn chơi nhưng rất chán,đã vậy còn cổ lổ sĩ quê mùa không chịu theo thời nên dù có tiền cũng chẳng biết tiêu sài vào đâu,nay nghe có quán bar Âm Phủ sắp mở sao có thể không vui đây??
Thời của lão tử tới rồi a!!!!
- ---------------
Bận rộn cả đêm Phong Vũ đưa cậu về nhà cũng ngay lập tức rời đi,toàn quyền phó thác do cậu phụ trách tuyển việc tay vịn mỹ nữ cứ để hắn lo,diệt qủy trừ tà bận rộn hai ngày liền mệt muốn chết,nhất định phải trở về an giấc ngủ bù mới được.
Mặc dù đã hạn chế loại nhưng vẫn có rất nhiều âm hồn đến nghĩa trang ứng cử,bởi lương tháng cùng hoa hồng thưởng đối với đám qủy lang thang kia sức dụ hoặc qúa lớn,bọn họ không nhà cửa không người thân nên chẳng có ai đốt giấy tiền vàng bạc cho cả.
Ngoại trừ thỉnh thoảng đi xung quanh hưởng ké cọ chút hương hoả ra thì không còn gì khác,phỏng vấn từ sáng sớm đến tận xế chiều cuối cùng cũng song.
Phát cho đám nhân viên mới chút phúc lợi trước,sẵn đưa thêm một tấm truyền tin phù dặn dò họ giữ cho thật kĩ,đợi khi nào quán bar xây song sẽ thông qua nó gửi tin để họ chính thức đi làm.
Làm song chán chê an tĩnh khiến Mễ Lạc Tranh không khỏi nhớ tới lão công nhà mình,nhưng thế giới này y thân là Qủy Đế chưa hoàn toàn thức tỉnh,nên bắt buộc phải mượn nhờ uy áp thiên đạo lấy nó làm sức mạnh phục hồi nguyên trạng.
Mà cũng đúng thôi,ngủ say vài chục vạn năm đâu phải muốn tỉnh liền tỉnh được đâu?nếu không phải thế thì cậu đã đi tìm chồng từ lâu rồi,còn rảnh rổi đợi tới bây giờ chắc?
Đúng lúc này thanh âm máy móc quen thuôc đã lâu không xuất hiện lại lần nữa vang lên trong đầu.
[Đinh!!uy áp thiên địa đạt tới đỉnh cao Qủy Đế sắp thức tỉnh,đề nghị ký chủ ngay lập tức tiến về núi Lang Nha chuẩn bị tiếp đón,khi ấy bổn hệ thống sẽ tận lực che giấu khí tức đợi đến khi cậu thành công thì thôi.
]
Mễ Lạc Tranh đang an tĩnh nằm nghĩ trên ghế bỗng bật dậy,không kìm chế được tâm tình vui sướng mà cười ầm cả lên khiến đám qủy đang chơi bên ngoài bỗng giật mình.
Ngoạ tào!! vị "qủy mẫu la sát" này lại nổi cơn điên cái gì nha???
Vì tin tưởng và tìm thêm người hậu thuẫn nên cậu quyết định rủ Phong Vũ đi chung,đạp xe ra ngoài trấn ký gửi nhờ trông song lại đón tiếp taxi tới khu nhà ngay hẽm cổ Bình An,nơi này được xây dựng từ rất lâu đời và nhà cửa phòng óc đều cũ kĩ quê mùa,khác có điều đứng ngay đầu đường quan sát thì lập tức thấy một căn biệt thự xa hoa to lớn toạ lạc tách biệt giữa khu dân nghèo ổ chuột này.
Này là cật lực che giấu??trốn chui trốn nhủi mà hắn nói hay sao??đây rõ ràng là cao ngạo không sợ trời đất,chỉ điểm lạy ông tôi ở bụi này thì đúng hơn!! thử hỏi trên đời làm gì có Qủy Dưỡng Sư nào sống an nhàn sung túc như hắn chứ?.
[Nói khoác không biết xấu hổ à?ký chủ ngài chắc sống đói khổ nghèo rách lắm ấy?ngày nào cũng ăn tôm hùm rồi bít tết này kia song giờ ở đó than!.
ủa nghộ ha???]
"!.
.
" rốt cuộc ai mới là chủ nhân thật sự của nó chứ!!!!
Xác định mục tiêu cậu băng thẳng qua khu đường hẽm ngoằn ngoèo đi tới trước cổng biệt thự,nhấn chuông im lặng chờ đợi,một "thiếu nữ"tóc vàng mắt xanh phong cách Âu Mỹ ăn mặc sexy nóng bỏng từ trong nhà bước ra mở cửa.
"Là Nam thiếu gia đúng không?ông chủ cho mời cậu vào" Thiếu nữ nở một nụ cười thân thiện hơi khom người cung kính nói.
"Được rồi!"
Mễ Lạc Tranh thầm khẽ gật đầu đi theo nàng bước vào trong nhà.
Ở phòng khách Phong Vũ đang tập trung loay hoay vẽ dán thứ gì đó lên người giấy.
"Vũ ca anh làm nhiều người giấy như vậy làm cái gì chứ?người giấy sinh động qúa giống lại thêm âm khí nhà anh nặng nề,lâu ngày tích tụ sẽ biến thành tà linh nha?"
Phong Vũ "Thú vui tao nhã giải trí chút thôi,bọn chúng nếu như làm lộng hành thì cùng lắm tốn vài lá bùa tiêu diệt đốt chết,lo gì?"vừa nói bàn tay lại không ngừng uyển chuyển dùng bút chu sa khắc hoạ lên giấy,sơ bộ xung quanh chất đầy rẫy người giấy thi quang hoá thành tà linh nhưng án binh bất động.
Kệ sách nhưng không chứa sách,thay vào đó là nến nhang trầm thơm cùng giấy tiền vàng bạc chất đầy cả tủ.
An tĩnh ngồi xuống ghế cầm bó nhang trên bàn ngửi hơi thật sâu,hương trầm ngát đậm lan toả khiến Mễ Lạc Tranh sảng khoái tinh thần,hoặc khác hơn chính là thể chất thuần âm của cổ thân thể này,hễ vật càng âm càng tà khí thì lại càng thích,chần chờ hôi lâu mới mở miệng nói "Bó nhang anh tự làm này cho em được không?"
"Em cứ thoải mái tự nhiên đi,một bó nhang thôi cần gì xin sỏ anh chứ?"Phong Vũ chăm chú điểm bút nhàn nhạt tiếp "Cơ mà em biết công dụng khác của nhang ngoài đốt ra còn làm gì khác nữa không?"
"Không ạ!"Mễ Lạc Tranh ngoan ngoãn lắc đầu đáp,hai tay âm thầm xiết chặt bó nhang trầm hương trong tay,nếu không phải có việc phải nhờ còn lâu cậu đây mới xuống nước nhẹ nhàng với hắn,bình thường cà lơ phất phơ nay còn này đặt trang bức nữa chứ?
"Ăn thử đi,nhang này nướng chín đen vừa phải ăn rất thơm!"
Mễ Lạc Tranh "!.
.
"
Phong Vũ vẻ mặt nghiêm túc bỗng phá lệ ôm bụng cười to "Haha đùa em chút thôi mà,trên đời này làm gì có ai ăn nhang nướng bao giờ chứ?"
"VŨ CA!!!"
"Hảo được rồi không chọc em nữa,mà tới đây tìm anh có việc gì không?"
Mễ Lạc Tranh hắng giọng,bỗng nhiên có chút chột dạ mất tự nhiên gãi sóng mũi nhìn nhìn xuống đất nói "Chuyện là em có môt người bà con bị qủy ám ở núi Lang Nha,không có tiền mời thầy chữa nên họ gọi cho em! em sợ bản thân mình giải quyết không sạch nên mạo muội muốn dẫn anh đi cùng,được chứ?"
"Chỉ vậy à?" M*ẹ nó hắn còn tưởng chuyện gì nguy hiểm lắm chứ?trừ tà thôi mà có cần nghiêm túc sợ đến vậy không??mới có vài ba con ma đã bị doạ đến mức này lỡ gặp qủy ác trong truyền thuyết thì sao đây??
Haha đùa gì thế??hắn mới không tin trên đời này thật sự tồn tại mấy con qủy trong truyền thuyết kia đây.
"Đi,chúng ta xuất phát thôi!"Phong Vũ vẻ mặt hớn hở tươi cười nói,cho dù hiện tại Qủy Đế có xuất hiện thật hắn cũng tự tin một cước đá bay,song nắm đầu cưỡi cổ chửi "Ai cho ngươi lá gan dám hù ông đây hả??"bắt gã gọi hắn là Ông Nội.
.
chậc!khi đó oai vệ hùng dũng biết bao nha?
- ---------------
Rút kinh nghiệm từ vết xe đổ diệt cương thi lần trước,lần này đi hắn cẩn thận giáo giác nhòm ngó xung quanh,tùy thời đối phó tình huống bất cứ lúc nào?lần trước sơ xẩy nhưng cũng còn may vì chúng chỉ là lục cương thi cấp thấp mới thành nên dễ tiêu diệt.
Do đi xa nên Phong Vũ sẵn tiện đổi qua xe jeep đặng leo núi cho tiện,phải tầm hơn một ngày trời hai người mới tới địa phận núi Lang Nha,diện tính rất lớn cây cối to cao rậm rạp nhiều đường dốc quanh co,thường xuyên sảy ra sạt lỡ thiên tai nên địa phận xung quanh cách núi 5km hầu như không hề có người sinh sống.
Trực giác mách bảo không lành,Phong Vũ quay sang nghờ vực nhìn cậu chằm chằm muốn lời giải thích "Ý gì đây?ghạt anh tới đây vì mục đích gì?"
Sớm đã chuẩn bị tinh thần nhưng ngoài mặt giả vờ hoảng loạn ngơ ngẩn,cúi thấp đầu di di mũi giày bĩu môi nói "Thì em phát hiện cổ mộ nghĩ bên trong có kho báu nên muốn anh đi cùng thôi mà,.
.
thật là đàn ông gì hung dữ muốn chết!.
"
"Cổ mộ?nhưng lỡ đám thế gia Âu Dương Sư biết được thì sao?"
"Yên tâm đi em đợi lát nữa tới em sẽ bày trận pháp bí ẩn hiệu lực trong vòng 9 tiếng nhằm che giấu khí tức,đợi chúng ta lấy song thì thôi.
"Mễ Lạc Tranh cười nhạt đáp,bày trận dĩ nhiên là nhất phải bày nhưng không phải cậu mà là hệ thống nha.
Tới nơi hai người đi bộ dọc sâu vào bên trong núi,đường ngày càng hẹp càng đi âm khí cuồng phong càng thêm nồng nặc bén nhọn hơn rất nhiều,sương mù bao phủ không gian khiến chúng trở nên mờ ảo,thổi đến cả người ớn lạnh và nổi cả da gà,lúc này bụng hắn bổng nhiên đói rục rịch cả lên.
"Ý Hiên phía trước có quán mì kìa,chúng ta vào đó ăn đi!!"Phong Vũ hai mắt sáng lên muốn kéo tay cậu đi về phía đó.
"Dừng!!chẳng lẻ anh muốn chết sao?giữa nơi âm khí nồng nặc này sao có thể tồn tại người sống?mở quán ở đây ai sẽ ăn a?"Mễ Lạc Tranh nhăn mày ghé sát tai hắn vội nói,song lại chỉ tay về hướng quán mì giữa sơn cốc trũng sâu hoang vắng đó.
"Mẹ! không sui sẻo đến thế chứ?muốn ăn cũng không yên a! "Phong Vũ có chút thất lạc buồn bực nói.
Mễ Lạc Tranh lúc này cũng lười cùng hắn giải thích,chăm chăm nhìn hướng khu nhà toả ra qủy khí đen đỏ giao nhau kia,nó trông rất cũ làm bằng gỗ và phía trước có treo vải cờ mành viết tên quán tung bay phấp phới,không quá lớn nhưng khí từ căn nhà đó toả ra khiến cậu cảm thấy nguy hiểm hơn so với lần trước không chỉ gấp trăm ngàn lần,sơ sẩy chút là mất mạng ngay.
Hai người hồi hộp tiến sát lại gần,nhìn ngôi nhà này trông cũng chẳng có gì ghê ghớm,nó giống hệt các quán ăn lề đường mang hơi hướng cổ của thời phong kiến xưa vậy.
Cửa lớn rộng mở,ở giữa nhà có đặt vài ba bộ bàn ghế cũ,một vị thiếu phụ tóc dài cài trâm mộc,mặc hán phục váy áo trang nhã dung mạo xinh đẹp đang nấu mì,bàn tay đang sắt bột kia bỗng ngừng quay ra nhìn họ cười nói "Đường xa mệt mỏi! khách quan có muốn ăn một bát mì dương xuân nóng hổi của thiếp thân hay không?" lời nói tuy ngọt nhưng toàn thân lại toát thân lại toát ra màu u ám xanh biếc.
Hai người không hẹn đồng loạt lui về phía sau xua tay nói"Không cần đâu cảm ơn vì đã nhiệt tình mời ta.
"
Thiếu phụ bất nghờ nheo nheo cặp mắt,run rẫy hỏi "Vì sao không ăn! vì cái gì lại không ăn a!.
"
Nhìn nó khiến cậu bực mình,lôi từ trong túi ra điện thoại quát "Bởi vì ta không mang tiền mặt,không có tiền trả chứ sao nữa?thời buổi nào rồi còn ăn mặc cổ lổ sĩ mở quán tận sâu trong rừng ai mà ăn?"
"????"
"Cô nương à hay cô mua cái điện thoại lập weixin đi chúng ta kết bạn,bữa nào rảnh tôi chỉ cô vài ba bí quyết làm ăn thế nào hả?"
"!.
"
Phong Vũ "!.
"
Thiếu phụ dường như mất hết kiên nhẫn nắm tay hét lên,trực tiếp hoá về nguyên hình,làn da toàn thân tím lịm mái tóc bồng bềnh,giơ ra mười móng vuốt sắc bén lao nhanh về phía Mễ Lạc Tranh.
Đã đến nước này cậu cũng không muốn giả vờ nữa,hai người liên tục thả qủy phóng bùa ầm ầm về phía nàng ta nhưng nữ qủy này tu vi không kém,nàng ta vung trảo xé bùa gầm lên.
Nhưng nàng ta đã lầm vì nãy giờ chỉ là mồi nhử đánh lạc hướng,Phong Vũ ở phía sau vội niệm pháp quyết ném ra phong hoả lôi phù dán lên đầu nàng,tức thì nội pháp trào ra khiến toàn thân nàng phình to rồi nổ tung thành từng mảnh.
Xác định nàng ta đã chết hai người liền thở phào nhẹ nhõm,chỉ là Mễ Lạc Tranh thoáng chốc kì lạ trong lòng,cậu cảm thấy nữ qủy này như cố tình yêu thế thua cuộc vậy??Nữ qủy vừa chết cảnh tượng trước mắt bỗng dưng biến hoá mờ ảo,hai con đường trống trãi không thấy điểm đến đột ngột xuất hiện.
"Sao lại có hai a?nên đi đường nào bây giờ?"Phong Vũ nhăn mày thoáng chốc nghi hoặc hỏi,thà một cái còn liều mạng đi chứ đến tận hai thì biết nên lựa sao chứ!!!
Khác với hắn,Mễ Lạc Tranh bình tĩnh quan sát hồi lâu vẫn không biết liền bực dọc nói "Đại đi,cùng lắm hai chúng ta chết chung thôi lo gì?"
"Đúng vậy!!liều mạng chết thì chết!!"
Cứ thế hai người đi đại cùng một hướng,chỉ là vừa được mấy bước tầm mắt Phong Vũ tối sầm rồi yên lặng ngã xuống,nhẹ không tiếng động yên ắng đến mức ngay cả cậu cũng không hay.
Hơn nữa canh giờ sau tầm mắt cuối cùng thấy được ánh sáng liền mừng rỡ cười lên,quay ra sau muốn ôm Phong Vũ chút thì lại không thấy được người.
"Phong đại ca,anh đâu rồi?Phong đại ca??"cậu hoảng loạn nhìn xung quanh mà vội vàng hét lên
[Yên tâm đi,hắn chưa có chết!!]
"Vậy! thôi được rồi" xem ra hiện tại anh ấy vẫn khá an toàn,không đáng lo nhỉ?
Phía trước sườn núi sương mù dày đặc khiến cậu khó khăn xuyên qua,cẩn thận đếm nhịp từng bước chân sợ bản thân sơ sẩy té xuống liền chết không ai cứu,cậu leo rất lâu đến nổi mệt bở hơi tai thở dốc.
Nhưng không phải leo lên đỉnh mà hướng thẳng xuống dưới đáy vực,ở chính giữa hai giãy núi là một cổ quan tài bằng đá rất lớn được đặt trên thạch đài cao,toàn thân chạm trổ điêu khắc hình rồng tinh sảo sống động y như thật,bốn phía là bốn cây cột trụ đá nối với quan tài bằng một sợi xích đen ngòm.
Từng cổ ấn kí phức tạp cùng pháp trận phù văn đồng loạt dâng lên,đem quan tài bằng đá toàn diện bao bọc bên trong.
Chưa đợi cậu kịp làm gì thì *ẦM* một cái,tiếng cổ oanh minh trầm thấp kéo dài đến mức khiến người ta chói tai đau đầu,từng đợt thanh âm mãnh liệt liên tục vang lên,dẫn đến cổ quan tài đá kia rung lắc dữ dội vết rạn nứt ngày càng nhiều,sau một khắc toàn bộ pháp trận bãi đá bao gồm cột trụ và quan tài nhanh chóng nổ tung,vang lên tiếng kêu kinh thiên động địa.
Một đạo hắc khí từ phía quan tài kia bỗng xuất hiện tản ra khắp bốn phương tám hướng.
Dù đứng ở xa nhưng Mễ Lạc Tranh vẫn bị uy áp lan đến,té ngã đến mức trầy xước tay chân và đầu gối chảy máu,nhưng cảm nhận được trái tim bang bang nhảy lên vì rung động liền tức khắc vui vẻ hạnh phúc,bởi lão công cậu anh ấy xuất hiện rồi.
Nương theo một hồi phong bại mãnh liệt,hắc khí dần dần tản ra thì ở chính giữa trung tâm vụ nổ kia xuất hiện một đạo bóng người cao lớn.
Nam nhân xoay lưng về phía cậu lộ ra mái tóc dài đỏ rực như lửa tung bay cùng bóng lưng vĩ ngạn,toàn thân y phục màu tử sắc vải gấm chiết eo,dù không hoa văn hay trang sức cầu kì nhưng cổ sát khí xung thiên kia lại khiến thần hồn run rẫy sợ hãi,không dám nhìn thẳng vào y.
Nhìn thấy bóng lưng quen thuộc mà bản thân nhung nhớ ngày đêm kia khiến cậu run đến phát khóc,ngay khi vừa định mở miệng nói thì nam nhân kia nháy mắt xuất hiện bóp chặt cổ cậu kéo người tới trước mặt mình,tròng mắt cổ đồng loé lên huyết ý tham lam,hoa văn ngọn lửa giữa trán cũng theo đó loé lên sáng rực,nhìn cậu lạnh lùng nói " Ngươi--"
Vẫn chưa kịp nói hết câu thì môi bất nghờ bị người chặn lấy,cảm giác mềm mại kì lạ truyền tới khiến y cứng đờ ngẩn hết cả người,lực đạo trên tay buông lỏng khiến thiếu niên té rầm xuống đất.
Sở Quân Mạc mím môi tức giận trừng mắt nhìn cậu,bổn toạ giữ thân trong sạch trăm vạn năm vậy mà hôm nay nụ hôn đầu lại bị tên nhân loại ngu xuẩn này cướp đi rồi???.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...