Dạo gần đây bầu không khí trong trụ sở cảnh sát ngày càng âm u khó tả,tất cả mọi người ai nấy đều cảm thấy sợ hãi,im lặng làm việc không dám lên tiếng.
Đặc biệt là tổ đội trinh sát kia,bởi đội trưởng của họ gần một tuần nay luôn không hề nói cười,khuôn mặt dù vẫn lạnh băng như trước nhưng chân mày cau chặt.
Hệt như chỉ cần con muỗi bay ngang liền bị kẹp chết vậy,mỗi lần bọn họ làm nhiệm vụ hay báo cáo sai sót là y rằng đội trưởng sẽ chửi đến máu chó ngập đầu,rốt cuộc bản thân đã làm cái gì sai để phải chịu hậu qủa này a?? bọn họ thật sự không hiểu mà!!
Lúc này tại tầng ba văn phòng chuyên gia tâm lí học trực thuộc trụ sở cảnh sát,hai người đàn ông cao lớn ngồi đối diện nhau,chỉ có điều người ngồi phía sau bàn làm việc kia trông nhỏ con hơn và da trắng hơn rất nhiều.
Ngón tay khẽ đẩy gọng kính mỏng viền bạc,nâng mắt chăm chú nhìn người đàn ông mặc cảnh phục ngồi trước mặt mình.
"Vậy nên anh lợi dụng việc tư,viện cớ tìm tôi chỉ đơn giản học cách để xin lỗi người yêu thôi sao?" Tiêu Chí ngữ điệu không rõ cảm xúc lên tiếng nói.
Âu Dương Vận nghiễm nhiên có chút xấu hổ mà gật đầu đáp trả,rõ ràng không muốn, biết chắc chắn sẽ bị trêu chọc làm trò hề cho cả trụ sở,nhưng ai bảo y đuổi khiến thiếu niên tức giận rồi chặn số y đâu?
Tiêu Chí trong lòng âm thầm nở hoa rồi đốt pháo ăn mừng,hiện tại nghe y hỏi dù cực kì buồn cười nhưng lại không dám mở miệng ho he,ai mà biết vị tôn đại phật gia này có lên cơn tiễn hắn đi chầu ông bà hay không chứ? tên này làm độc thân cẩu hơn 30 năm,còn nhớ năm xưa khi lên đại học y đã "hành hạ" hắn ác độc đến mức nào? quên làm bài tập về nhà rồi vi phạm nội quy các thứ,tất cả đều bị Âu Dương Vận không chút che giấu báo cáo giáo viên chủ nhiệm,làm hại hắn suốt mấy năm đó tuần nào cũng phải chạy bộ chục vòng sân trường,tên này chính xác là hoá thân của con nhà người ta trong truyền thuyết,từ đầu đến đuôi từ trong ra ngoài luôn là hoàn hảo vô khuyết.
Bản thân ôm nổi uất hận suốt bao năm,thế nhưng nay "kẻ thù" lại tự mình tìm tới cửa cầu hắn giáo dục chỉ điểm,thử hỏi cơ hội trời cho ngàn năm có một này hắn sao có thể không nhận chứ? Âu Dương Vận nếu đã tự mình tìm tới thì Tiêu Chí tôi đây đành thay trời hành đạo vậy.
Qủa thật đúng là quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà,đúng là ông trời cũng giúp ta a!!!
Nhưng hiện tại Âu Dương Vận chưa chắc sẽ hoàn toàn tin tưởng những gì hắn nói,dục tốc bất đạt,nhất định phải cẩn trọng từng bước khiến tên này trực tiếp bước lên con đường thê nô không lối về,để cho y chừa cái thói mách lẻo giáo viên năm xưa,và thấu hiểu cảm giác bị người quản lý nó như thế nào đi? ôm cây đợi thỏ suốt bao năm nay cuối cùng cơ hội cũng tới,Âu Dương đội trưởng hoạ là do anh tự gây thù chuốc lấy,vậy nên đừng trách tôi ác độc a!!!
Tiêu Chí dời đi tầm mắt,cố nén vui mừng trong lòng nghiêm túc hỏi "Tôi có thể biết nguyên nhân vì sao hai người giận nhau không? biết được lí do thật sự thì mới có thể đưa ra biện pháp giải quyết tốt nhất được"
Âu Dương Vận khẽ thở dài đầy phiền muộn,nếu lúc đó y hỏi kĩ,không chủ quan hay vội vàng đưa ra kết luận thì mọi chuyện đâu đến nổi.
Đường đường là đại nam nhân trưởng thành,bản thân đã được coi như là tinh anh xã hội,thế nhưng lại là lần đầu yêu đương nào biết rõ hay hiểu nhiều điều nhanh chóng như vậy đâu? so với việc nằm vùng phá án thì xin lỗi người yêu qủa đúng thật khiến người đau đầu mà.
Cẩn thận nhớ lại hết thảy rồi kể ra toàn bộ,sau đó tâm trạng cũng trở nên thấp thỏm lo âu,cơ bắp toàn thân căng cứng hai tay đặt trên đầu gối không khỏi xiết chặt vì căng thẳng,sau lưng lúc này đã ướt đẫm mồ hôi im lặng chờ đợi câu trả lời vị học đệ chung trường đại học này.
Cao hứng là thế nhưng Tiêu Chí lúc này mới thật sự phát hiện vấn đề,m*ẹ nó sao ai cũng nghĩ chuyên gia tâm lí nhất định phải biết tư vấn tình yêu nha??? đặc biệt là dạng người có vẻ ngoài tri thức đạo mạo như bản thân lại càng nhiều??? hôm trước là em trai hắn Tiêu Nhiên,nay lại tới trưởng cảnh sát Âu Dương Vận???
Làm ơn đi!! chuyên ngành của hắn là nghiên cứu tâm lí tội phạm chứ không phải làm "bà mai" để tư vấn tình yêu a!!! lên Baidu tìm tiểu thuyết mà đọc chứ tìm hắn làm cái gì? nhưng bất qúa với Âu Dương Vận lại là trường hợp ngoại lệ,ai bảo y suốt bốn năm đại học luôn tận tâm tận lực chiếu cố" hắn đâu?
Bản thân nếu chỉ điểm qua loa sơ sài sao có thể xứng đáng với mồ hôi công sức y bỏ ra được chứ?
"Làm bạn trai thì nên nhường nhịn nhịn người yêu của mình,xin lỗi trước không phải chứng tỏ là anh sai,nhưng nó là cách thể hiện anh là một người đàn ông biết chừng mực và trân trọng mối quan hệ,đừng nên biện hộ ra những lí do củ rích mà hãy xin lỗi chân thành,nếu có thể anh hãy tự tay xuống bếp làm một cái bánh ngọt đơn giản,rồi đem tới trước mặt em ấy,khi đó rất có thể em ấy vẫn còn giận nhưng trong lòng chắc chắn sẽ vui hơn rất nhiều,tóm lại sau này hai người có sảy ra xích mích hay mâu thuẩn, thì anh hãy là người nhận sai,dù không sai nhưng vẫn cứ nhận"
"Đội vợ lên đầu trường sinh bất tử,đạo lí này anh hiểu không?"
Vừa nói song Tiêu Chí không khỏi phấn khởi mà tự cho bản thân 1 like,cũng may hắn nhanh trí nhớ lại đoạn hội thoại nổi bật trong bộ phim tối qua,Âu Dương Vận người này thiết lập từ trước tới nay đều không thích mạng xã hội,chắc chắn sẽ không biết bộ phim đang làm mưa làm gió này,đạo văn một đoạn đem nó ra để đối phó với y vẫn là dư sức đủ sài a.
Tiêu Chí trông vẻ mặt gật đầu đồng ý của anh thì nhẹ nhàng thở ra,thầm nghĩ con người này IQ cao nhưng EQ lại thấp đến tột đỉnh thảm không nỡ nhìn,đúng là ông trời không cho ai tất cả,được này mất kia mà.
Hắn động tay từ trong ngăn bàn lấy ra một hộp vuông nhỏ,đắn đo suy diễn vài giây rồi đưa nó về phía anh,nhếch môi cười nhạt nói "Nhưng cách xin lỗi tốt nhất chính là dùng bảo bối này,vào ba ra bảy ròng rã một đêm,chinh phục được cơ thể thì đường đi đến trái tim sẽ rút ngắn hơn rất nhiều,đầu giường cải nhau cuối giường hoà!.
nói vậy anh hiểu rồi chứ?"
Âu Dương Vận đón lấy vật kia cẩn thận nhìn lại không khỏi đỏ mặt một phen,vành tai ẩn ẩn phiếm hồng nhưng rất nhanh đã cười gượng đẩy trả lại hắn.
" Làm sao vậy? cái này mới mua vẫn chưa sài lần nào a?" điều này khiến Tiêu Chí cảm thấy vô cùng khó hiểu,rõ ràng giây trước nhận lấy còn đỏ mặt vui vẻ thế kia mà,nay vì cái gì lại đẩy trở về đâu? chẳng lẻ vị này không lên được nên không dám sài sao?
Nhưng câu trả lời nhận được lại là điều hắn chẳng sao ngờ tới nổi.
"Hộp này kích cỡ qúa nhỏ lại ngắn hoàn toàn không phù hợp!.
,thôi thì anh giữ lại tự bản thân dùng đi,để tôi tự mua được rồi" Âu Dương Vận mặt mày nghiêm túc ngữ điệu chính đáng nói,từ trên gương mặt đó hoàn toàn nhìn không ra chút e ngại bối rối nào,phảng phất như chuyện y đỏ mặt xấu hổ vừa rồi hoàn toàn không xảy ra vậy.
Tiêu Chí "! " ý gì đây? chê của hắn vừa ngắn vừa nhỏ hả? mảnh hổ lâu năm không xuất chuồng anh tưởng tôi là mèo bệnh đấy à?? hắn rõ ràng đã lấy thước đo được hẳn 24 cm nhưng vẫn bị chê ngắn!!! coi tức không???
Dù là thế nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn là bất động thanh sắc đem tiếp trở về,tò mò hỏi "Mà đội trưởng này,người yêu của anh có chị gái hay em trai gì không giới thiệu cho tôi với?" mặc dù hắn khinh nhưng gần 30 năm ế như vậy hiện tại cũng muốn có người yêu,nếu có thể được làm anh rể trên cơ vị đây là tốt nhất rồi ha ha!
Gì chứ người yêu muốn dạng người gì hắn đều có thể biến hoá,lẳng lơ,kiêu ngạo hay trà xanh tiểu tam,thậm chí là nghĩ việc ở nhà tề gia nội trợ ăn bám đều có thể,thật ra đó chính là lý tưởng mà hắn đã ấp ủ trong lòng bấy lâu nay.
Và công việc hiện tại cũng không phải đam mê của Tiêu Chí hắn,sở bất đắc dĩ chưa tìm được vị chủ tịch nữ nào thích hợp bao nuôi hắn nên mới phải làm,chó săn nhỏ ước muốn kim chủ đại nhân mới là bản chất thật sự của hắn.
ngôn tình hoàn
Nam đối ngoại nữ đối nội là cái triết lý ch*ó m*á gì chứ? thời buổi bây giờ nhất định phải là nam nhân tề gia nội trợ chăm sóc con cái,nữ nhân đối ngoại kiếm tiền nuôi gia đình,nữ cường nam nhược ta nói nó hạnh phúc biết bao,nhiều người ước muốn nhưng đâu phải ai cũng được đâu??
Không phải tự cao nhưng vẻ bề ngoài của hắn ngoại trừ vị đội trưởng đây,thì Tiêu Chí hắn chính là á vương sắc đẹp đứng hạng hai tại cái trụ sở cảnh sát này,hằng ngày luôn tích cực ăn uống điều độ và rèn luyện thể hình,chăm chút bản thân trở nên thơm tho ngon ngọt như mật hoa,chờ ngày kim chủ đại nhân là con ong bay tới mê mẩn nhan sắc hút lấy hắn.
Thấy y vẫn nhìn mình thật lâu không phản ứng thì mới giả vờ ho nhẹ,cười nhạt hỏi lại "Sao vậy? rốt cuộc là có hay không a?"
"Có,một chị gái năm nay 17 tuổi nhưng tính cách cô ấy rất khác,thuộc dạng nữ cường kiệt ngạo khó thuần,điển hình tinh anh tiêu biểu hiện nay nhưng tôi nghĩ cậu không thích hợp đâu" nói tới đây hiện tại anh mới nghĩ tới mục đích thật sự của hắn,không khỏi cau mày lại hỏi "Nhưng cậu hỏi cái này làm gì? "
"Thì còn làm sao được nữa chứ? tôi năm nay đã 29 tuổi nên mệt rồi muốn kiếm một phú bà xinh đẹp giàu có bao nuôi,nàng đối ngoại kiếm tiền tôi tề gia nội trợ,không muốn sinh con cũng không sao cả,nhưng nếu muốn thì nàng muốn bao nhiêu tôi cũng đáp ứng được hết.
Sinh bao nhiêu chăm bấy nhiêu,nếu y học sau này phát triển muốn tôi mang thai tôi cũng bằng lòng nguyện ý" Tiêu Chí không chút do dự sảng khoái đáp.
Âu Dương Vận "!.
" lần đầu tiên trên cuộc đời thấy có người nói bản thân muốn ăn bám mà không biết xấu hổ như vậy a.
"Mà thôi không bàn vấn đề này nữa,nhưng gì lúc nãy tôi nói anh đã ghi nhớ hết rồi chứ? nếu dùng hết tất cả các cách nhưng vẫn không được,thì trực tiếp nâng người về nhà bá vương ngạnh thượng cung,làm cho tới khi nào người yêu anh chịu xin lỗi mới thôi,hiểu ý tôi chứ?"
Âu Dương Vận gật đầu, bộ dáng nghe lời răm rắp phô bày ra.
Đợi sau khi anh rời đi đóng cửa lại thì sắc mặt Tiêu Chí tức khắc vui như nở hoa,lần này thì hay rồi vừa tìm được mục tiêu phú bà bao nuôi,lại vừa thoả mãn yêu cầu trên cơ anh của hắn,đội trưởng cảnh sát thì đã thế nào? bản thân làm anh rể người, hắn không tin y không thể không cúi đầu chào hắn đi? gì chứ nhưng riêng vụ bị phạt bốn năm đại học đến giờ hắn vẫn chưa quên đâu!!!
Gần 4h chiều tại trên siêu thoại Weibo lúc này đột nhiên có một topic đột nhiên lẳng lặng trồi lên.
[ Con trai làm độc thân cẩu hơn 30 năm nay đã có người yêu,nhưng đối phương mới chỉ 17 thì phải làm sao? ]
< Thì bị triều định bắt đi bóc lịch, ăn cơm nhà nước chứ sao nữa?>
< Lầu trên làm gì căng thế? người ta yêu đương thuần khiết không được à?>
< Đồng quan điểm với lầu trên!!>
< Ái chà chà,đại thúc trâu già với bé con cỏ non à! mị thích hehe! >
< Nghe bạn nói tự dưng tôi muốn đọc tiểu thuyết có motip như vậy ghê>
< Không nói nhiều mị đây ship cp rồi,ủng hộ đại thúc gặm cỏ non!!!>
Diệu Âm không ngờ bản thân chỉ định hỏi chơi,và đăng lên không được bao lâu nhưng lại có nhiều người trả lời như vậy,theo họ nói thì Âu Dương Vận con trai nàng đích thị là đam mê cỏ non,bao ngày trông mong ngóng chờ lâu như vậy rồi cuối cùng cũng nghe thấy tin tức.
Thân làm mẹ nàng sao có thể không quan tâm chứ? chính vì thế nên mới sảy ra buổi hẹn ngày hôm nay.
Thông qua kết qủa điều tra thì toàn bộ tư liệu về đối phương nàng đều đã xem,đặc biệt là cách xử lý tra nam phản bội khiến nàng vô cùng ưng ý,làm người co được giản được,biết lúc nào nên mềm mỏng yếu đuối hay ngoan độc cứng rắn,bởi người như vậy mới xứng với gia tộc Âu Dương và con trai bảo bối của nàng.
Rõ ràng đã chuẩn bị tâm lí tốt như vậy,thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy đối phương nàng lại nhịn không được xúc động,muốn đưa tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại đó.
"Dạ chào bác,chẳng hay tìm cháu là có chuyện gì sao ạ?" Mễ Lạc Tranh lễ phép cười tươi hỏi
"Cậu Kiều đây là tình nhân của con trai tôi Âu Dương Vận đúng không?" Diệu Âm bàn tay nâng cốc cà phê nhàn nhạt hỏi.
Nghe câu này thì thiếu niên tức khắc gật đầu,sau chốc lát lại đột nhiên lắc đầu,qúy bà Diệu Âm cũng vì vậy mà cau mày khó hiểu, đang muốn lên tiếng hỏi thì ai ngờ thiếu niên trước mắt đã trực tiếp ngẹn ngào khóc nấc,cũng may nơi đây là phòng bao nhà hàng riêng tư nên không có ai ngoài cuộc thấy cả.
Vốn dĩ muốn hỏi lí do vì sao,nhưng thấy thiếu niên phấn điêu ngọc trác khóc thành như vậy như vậy,khiến nàng không khỏi mềm lòng,bênh vực lệch hướng về hẳn một phía,tới đây thái độ trong lòng không khỏi trầm xuống tức giận.
Dù không biết lí do nhưng chuyện này chắc chắn là lỗi của con trai nàng,thằng nhóc đầu đất này quanh năm chỉ lo công việc nay khó khăn lắm mới quen người yêu,nhưng lại khiến người ta đau buồn thử hỏi nàng sao có thể không lo lắng cho được chứ?
Lẳng lặng cầm lấy tay cậu vỗ về an ủi,vẻ mặt mỉm cười từ ái nói "Cỏ non à con đừng dễ dàng từ bỏ có biết không? yên tâm đi kể từ giờ bác đây sẽ làm chổ dựa cho con,chỉ cần thằng nhóc thối ngu ngốc kia làm gì khiến con phật ý thì cứ mách bác,bác đây sẽ ra mặt dạy dỗ nó cho con"
Thấy thiếu niên trước mắt cảm động đến nước mắt lưng tròng mà liên tục gật đầu,khiến nàng không khỏi hài lòng cảm thán qủa thật đúng là một đứa trẻ ngây thơ hiểu chuyện,thế nhưng chỉ cần nghĩ tới đứa con trai đầu gỗ chết bầm liền tức đến xầm mặt,đúng là cha nào con nấy người nào cũng đầu gỗ như nhau,con dâu đã tới tay rồi muốn nàng buông ra tuyệt đối là không thể nào!!!
Hệ thống vừa vặn chứng kiến hết thảy không khỏi thắp nến cầu nguyện thay anh,nhưng m*ẹ nó vị kí chủ này ngây thơ hiểu chuyện lúc nào chứ? là trà xanh ảnh đế!! hồ ly giảo hoạt ưa thích diễn trò thì đúng hơn!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...