Ngày hôm sau, bầu trời hé tia sáng trắng, mọi thứ đều đang chờ đợi mặt trời mọc.
Tô Mộc đẩy cửa ra.
Cạnh cửa, một tiếng "Kịch" truyền đến.
"A..." Tiếng rên rỉ vang lên, là Kỷ Ngôn Đình.
Hắn đang ôm cái chăn của Tô Mộc, ngồi ở ngoài phòng một đêm.
"Niệm An muội muội, sớm, khụ khụ khụ..." Hắn giương khuôn mặt tươi cười chào hỏi, lại chịu không được cổ họng ngứa ngáy, bắt đầu ho khan một trận.
Sắc mặt Kỷ Ngôn Đình có chút tái nhợt, Tô Mộc nhìn hắn, đáy mắt thần sắc không rõ.
"Niệm An muội muội, ta cảm thấy đầu thật nặng." Kỷ Ngôn Đình nói xong, đầu nặng nề, hướng trên mặt đất dập xuống.
Tô Mộc duỗi chân, đầu Kỷ Ngôn Đình va vào chân cô.
"Tự mình đứng lên." Tô Mộc nhìn ra được, hắn ở bên ngoài hóng gió lạnh một đêm, bị bệnh.
"Niệm An muội muội, không dậy nổi, ta không dùng lực được..." Kỷ Ngôn Đình nói, có chút ủy khuất.
Tô Mộc một tay xách cổ áo hắn, đem hắn nâng lên.
Đưa tay, sờ sờ trán hắn.
Nóng.
"Tay Niệm An muội muội sao? Thật thoải mái."
Kỷ Ngôn Đình cọ cọ bàn tay Tô Mộc đặt trên trán hắn.
Bởi vì vừa tỉnh, cũng bởi vì bị thiêu cháy, mắt ngủ buồn bã, có vẻ đặc biệt ngoan ngoãn.
"Trở về phòng nằm." Đáy mắt Tô Mộc nhu hòa xuống. .
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
Rõ ràng biết hắn dùng khổ nhục kế, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của hắn, vẫn nhịn không được thả mềm giọng điệu.
"Ta có thể ở trên giường Niệm An muội muội không?" Hắn dùng một đôi mắt đượm nước nhìn Tô Mộc, thời điểm liếc mắt nhìn vào đôi mắt kia, nhu hòa như ánh mặt trời mọc hướng đông.
Tô Mộc khẽ gật đầu: "Ừm."
Nhìn thấy cô gật đầu, Kỷ Ngôn Đình tựa như hài tử được cho kẹo yêu thích, nhếch miệng cười ngây ngô.
Sau đó lại cẩn thận hỏi: "Vậy Niệm An muội muội, sau này ta có thể luôn ở trong phòng Niệm An muội muội không?"
Khổ nhục kế + được một tấc tiến một thước.
Kỷ Ngôn Đình nhằm vào Tô Mộc, dùng đến vô cùng lưu loát.
"Ừm." Tô Mộc lại gật đầu lần nữa.
"Vậy, vậy ta muốn đi ngủ." Nhận được câu trả lời mình muốn, Kỷ Ngôn Đình sung sướng đứng dậy.
Tô Mộc nhìn bộ dáng hắn đứng dậy cũng khó, khom lưng đỡ hắn dậy.
Kỷ Ngôn Đình được Tô Mộc đỡ vào phòng.
Cởi áo khoác cho hắn, đặt lên giường, kết quả hắn lại nắm tay cô không chịu buông, cau mày nhìn Tô Mộc: "Niệm An muội muội, muội ngủ cùng ta được không?"
Tô Mộc dùng tay kia đắp chăn cho hắn, lạnh lùng nói: "Há miệng."
Kỷ Ngôn Đình ngoan ngoãn há miệng, ăn đan dược Tô Mộc lấy ra từ vòng tay không gian.
Sau đó Tô Mộc rót cho hắn một ly nước, dỗ hắn ngủ.
Kết quả hắn nghẹn đỏ mặt, ấp úng nói: "Niệm An muội muội, ta muốn đi nhà xí."
Tô Mộc đỡ hắn đi nhà xí xong, hắn liền dùng một đôi mắt nhu thuận lấp lánh nhìn Tô Mộc, trong mắt viết "Ngủ cùng ta, cùng ta, cùng ta".
Tô Mộc che hai mắt hắn, nói một câu: "Ngủ đi."
Kỷ Ngôn Đình biết cô sẽ không rời đi, mới chịu ngủ.
Tô Mộc đi ra khỏi phòng một lần nữa, mặt trời đã ló dạng.
Vốn định trở về Kỷ gia thôn xem trò khôi hài của Tiền nhị thiếu, nhưng bởi vì Kỷ Ngôn Đình bị bệnh, Tô Mộc cũng chỉ phái Ảnh Nhất đi theo dõi.
Tô Mộc ra ngoài mua chút đồ ăn, lúc trở về liền đặt ở trong nồi hấp, phía dưới đốt lửa nhỏ, như vậy chờ hắn tỉnh lại ăn vẫn là nóng hổi.
Trở lại phòng, liền ngồi ở bàn sách tiếp tục vẽ bản phác thảo.
【 Ký chủ, cô không tò mò vì sao Kỷ Ngôn Đình lại dùng khổ nhục kế sao? 】
Dùng khổ nhục kế, người sáng suốt đều nhìn ra được, Cửu Thiên Tuế cũng phục, nhưng ký chủ còn cố tình chiều ý hắn, lúc này mới làm cho Cửu Thiên Tuế khó hiểu.
Nhìn ký chủ cưng chiều Kỷ Ngôn Đình, nói cô sau khi trải qua nhiều thế giới nhiệm vụ như vậy, cô không phát hiện ra gì, nó không tin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...