Kỷ Ngôn Đình từ nhỏ cũng chưa từng động thủ, lần duy nhất đánh nhau đã là năm mười ba tuổi cùng đám người Nguyên Mập mắng Bạch Niệm An.
Cho nên thân thủ của hắn...
Tô Mộc nhìn Kỷ Ngôn Đình bất quá hai ba cái đã bị người chế phục, hắn đang giãy dụa.
Nàng có chút bất đắc dĩ thở dài.
Tiểu hài tử hồ nháo đánh loạn cũng được, gặp phải người luyện võ, chỉ là một thân nhu nhược tràn đầy khí tức thư sinh này, một chút tác dụng cũng không có.
Tô Mộc chậm rãi tiến về phía trước.
"Cô nương đây là nghĩ thông suốt, muốn theo ta..." Tiền nhị thiếu nhìn Tô Mộc đi về phía mình, trên mặt hiện lên ý cười, cho rằng cô muốn đầu nhập vào trong ngực mình.
Nhưng ngay sau đó, đồng tử Tiền nhị thiếu không ngừng co rút lại, trên mặt sưng béo vẻ mặt dữ tợn.
"A..." Hắn nhìn nửa người dưới của mình, sau một khắc không tự chủ được che lại.
Bị, bị đánh!
Điểm này những người xung quanh nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Lúc Tô Mộc đi qua, Tiền nhị thiếu đưa tay muốn ôm cô vào lòng, Tô Mộc nghiêng người né tránh, từ ống tay áo trượt xuống hòn đá, chuẩn xác đánh vào giữa hai chân hắn.
Nhìn bộ dáng đau đớn không muốn sống của Tiền nhị thiếu, nam tử xung quanh theo bản năng khép chặt hai chân.
Loại chua xót này, nhìn cũng đau.
Tiền nhị thiếu bị đau đến không thẳng lưng nổi, Tô Mộc lướt qua hắn, đi về phía mấy người chế trụ Kỷ Ngôn Đình.
Nhìn nử hài đi tới, mặt mày lạnh nhạt như nước phẳng lặng, nhưng khí thế toàn thân kia, lại tùy thời muốn xé nát người.
Mấy người nắm Kỷ Ngôn Đình lui về phía sau vài bước, nhìn con ngươi Tô Mộc hết sức kiêng kị.
"Phế, phế vật! Mau bắt người!!!" Tiền nhị thiếu trương khuôn mặt đỏ bừng quát.
Xung quanh nhiều người nhìn như vậy, hắn ta ngay cả một nữ nhân cũng không bắt được, chuyện mất mặt hắn ta không làm!
Hôm nay cho dù chết, cũng mang về!
"A!"
"A a a a!!!"
"Bịch bịch đùng đùng..."
Đám người kêu thảm thiết ngã xuống đất, ngay cả đường ra tay cũng không có, toàn bộ bị Tô Mộc đánh trúng huyệt vị mấu chốt, đau đến chỉ có thể gào thét.
"Ta tên là Bạch Niệm An, hoan nghênh báo thù." Tô Mộc nhàn nhạt nói, lấy khăn tay ra, lau tay, ngước mắt nhìn thoáng qua Kỷ Ngôn Đình, lại cầm khăn tay đưa cho hắn.
"Bẩn."
Kỷ Ngôn Đình vươn tay, không tiếp nhận khăn tay, mà là dùng đôi mắt rực rỡ như tinh hà nhìn Tô Mộc, biểu đạt ngụ ý rõ ràng.
Tô Mộc từng chút từng chút lau cho hắn.
Trong một trận kêu rên này, nử hài đặc biệt nghiêm túc lau sạch vết bẩn trên tay cho hắn, lúc Kỷ Ngôn Đình nhìn cô, con ngươi nhu hòa như tất cả nước phủ trong thiên hạ đều chứa đựng trong đó, chậm rãi lan ra, chỉ còn phản chiếu khuôn mặt của cô.
Đợi sau khi cô lau sạch, bàn tay hắn thuận thế nắm lấy tay cô: "Niệm An muội muội, chúng ta về nhà."
"Ừm."
Hắn dắt cô, cô bị hắn dắt...
Mọi người nhìn hai bóng lưng kia, phảng phất cùng thế giới bọn họ ngăn cách, cùng thế độc lập, nhu tình lưu luyến.
-
Tiền nhị thiếu bị người đánh.
Vẫn là trước mặt mọi người bị một nử hài đánh!
Tiền nhị thiếu làm sao có thể nuốt xuống cơn tức này, lập tức phái người đi điều tra một phen nử hài tên Bạch Niệm An này.
Nhưng Tô Mộc 5 năm nay, bắt đầu từ việc buôn bán thuốc và nông cụ, tích góp được tiền, sau đó phát triển thế lực của mình, hiện giờ ở Khinh Vân trấn này, cô dám xưng đệ nhị, không ai dám xưng đệ nhất.
Tiền nhị thiếu điều tra chuyện của cô, toàn bộ đều ở dưới mí mắt cô, mà hắn ta có thể tra được, cũng đều là cô chưa từng ngăn trở.
Tiền nhị thiếu từ trong miệng thủ hạ biết được thân thế của Bạch Niệm An, cũng chính là một dã nha đầu trong thôn Kỷ gia, ở trong cửa hàng Từ đại phu trên trấn hỗ trợ mà thôi.
Nam tử bên cạnh cô ngày đó, tên là Kỷ Ngôn Đình, một tiểu cử nhân vừa qua thi hương mà thôi.
Đại thiếu Tiền gia, chính là là Giải Nguyên, tuy rằng cái Giải Nguyên này là tiêu tiền mua, nhưng cũng là Giải Nguyên.
☆☆☆☆☆
04/11/2022
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...