Tô Mộc mấy ngày nay, mượn cửa hàng dược liệu và thiết bị của Từ đại phu, điều chế không ít thuốc, chủ yếu là nhằm vào những gia đình giàu có trong trấn muốn bồi bổ thân thể.
Ví dụ...
"Tiểu dược sư, đan dược Trọng Chấn Hùng Phong kia đã không còn nhiều lắm, hôm qua lại bị Hoắc lão gia mua về một ít, ta tính toán, còn lại mấy viên."
Từ đại phu nói xong, nhìn ghi chép mình ghi lại.
"Tiểu dược sư, ngươi nhìn xem ta ghi chép có sai không."
Tô Mộc nhàn nhạt liếc mắt một cái: "Không sai. "
"Vậy đan dược này..."
"Ngài ghi chép chính là phương thuốc đan dược, cứ nghiên cứu phương pháp ta đã dạy ngài."
"?!" Từ đại phu ngơ ngác.
"Tiểu dược sư, ngươi đây là?" Dạy tất cả các phương thuốc cho lão?
"Có phương thuốc, Từ đại phu không cần chờ ta điều chế, khoảng thời gian này, ta sẽ đem phương thuốc và phương pháp điều chế dạy cho Từ đại phu, về phần lợi ích chia ra, vẫn dựa theo lúc trước là được."
Đại khái khoảng thời gian này ở chung, Tô Mộc đối với nhân phẩm hiện tại của Từ đại phu vẫn có tín nhiệm, hơn nữa cô cũng chưa từng ngây ngốc đem tất cả mình học được đều giao ra.
Mấy ngày nay cô dạy Từ đại phu, đều là ở hiện đại rất phổ biến, nhưng ở cổ đại lại là bệnh khó có thể chữa trị, đem điểm mấu chốt nói cho Từ đại phu biết.
Dù sao thu học phí, cũng nên dạy chút gì đó.
"Tiểu dược sư tín nhiệm như thế, ta tất nhiên không phó thác, sẽ chia đúng một phân cũng không thiếu giao cho tiểu dược sư."
Từ đại phu đã trải qua quá nhiều, khó có được cảm giác được tín nhiệm như vậy, cũng không tệ.
Một đứa nhỏ mười tuổi, sau này đường còn rất dài, có thể đem bản lĩnh kiếm cơm của nàng đều nói cho mình biết, lão quả thực cảm kích.
Chỉ có thể nói Từ đại phu suy nghĩ nhiều, bản lĩnh kiếm cơm của Tô Mộc...
Chỉ có không thể tưởng tượng được, không có làm không được.
Không làm được cô cũng có thể đập ra con đường ấy.
Lúc Tô Mộc từ chỗ Từ đại phu đi ra, đã là chạng vạng tối, dưới ánh hoàng hôn chiều tà, cô đi về phía một hướng khác của trấn.
【 Ký chủ, cô cứ như vậy tín nhiệm Từ đại phu sao? Cũng không sợ lão giống như lão Vương thiết khí kia, học được bản lĩnh của cô, liền đạp cô đi? 】
Lão Vương thiết khí, là Tô Mộc tìm tới cùng một ngày với Từ đại phu.
Tô Mộc khảo sát một phen khí cụ dùng để cày nông thời đại này, phát hiện có rất nhiều thứ có thể cải tiến bằng cách kết hợp với khí cụ hiện đại, lại do cô căn cứ vào kỹ thuật của thợ rèn trong trấn, kết hợp các phương diện khác nhau, vẽ sơ đồ phác thảo ra.
Ngày đó cầm bản vẽ cô đã vẽ xong, bảo lão Vương rèn ra, sau đó cầm về cho phu thê Kỷ Thư sử dụng khi làm nông.
Người trong thôn thấy bọn họ dùng nông cụ làm việc cũng nhanh hơn không ít, mọi người trong thôn đều đi thử, phát hiện rất dễ sử dụng, đều nhao nhao hỏi, phu thê Kỷ Thư liền dựa theo lời Tô Mộc, nói là mua từ trấn.
Từ phu thê Kỷ Thư, đến thôn Kỷ gia, lại lan rộng đến toàn bộ trấn, chậm rãi lan rộng ra, bộ khí cụ này làm cho thiết khí lão Vương kiếm được không ít lời.
Lão Vương bành trướng, cảm thấy mình nắm giữ phương pháp chế tác, trở mặt không chia lợi ích với Tô Mộc nữa, cũng đem giá cả Tô Mộc định tăng lên, có một số người từ nơi khác tới đây, còn phải mua với giá cao.
Lão Vương hung hăng kiếm được một khoản lời.
Lúc này, Tô Mộc đã tìm một cửa hàng thiết khí khác hợp tác.
Cửa hàng thiết khí này của một đôi phụ tử kinh doanh, dựa vào nguyên tắc tỉ mỉ mới tạo ra tác phẩm tinh tế, mỗi tháng kiếm được vừa vặn đủ no bụng.
Tô Mộc lúc trước không tìm bọn họ hợp tác, chính là không muốn quấy rầy cuộc sống của hai người, sau sự kiện lão Vương thiết khí, Tô Mộc đi thăm dò một phen, ngược lại phát hiện hai người này có thể làm ra đồ vật từ tinh tế đến rất tinh vi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...