Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Kỷ Thư và Kỷ Dung không suy nghĩ nhiều, trả lời một câu "Đi thong thả" rồi tiếp tục nhìn nhi tử nhà mình.

Kỷ Ngôn Đình vẫn kêu đau, thẳng đến khi tính toán mấy người kia đã đi xa, mới dừng lại.

"Cha nương, hình như ta lại không đau nữa." Kỷ Ngôn Đình làm bộ thử giật giật chân.

"A, không có việc gì."

Kỷ Ngôn Đình ngẩng đầu nhìn Tô Mộc, cười ha hả hướng về phía cô chớp chớp mắt, biểu đạt ý tứ là "Biểu hiện của ta có phải rất tốt hay không."

Đám người Nguyên Mập lại dám nói trên người Niệm An muội muội dính thứ không sạch sẽ, hừ!

Nghĩ đến việc bọn họ tối nay sẽ bị giáo huấn, hắn liền cảm thấy hả dạ.


"Tiểu tử thúi, ngươi thế nhưng học được lừa gạt người!?" Kỷ Thư đã nhìn ra, nhi tử ngoại trừ vết thương trên mặt cùng hàm răng rụng một cái ra, chỗ nào mà chân bị gãy, rõ ràng đều là giả bộ.

"Nói gì vậy? Không thấy nhi tử bị người ta đánh, vết thương đều nứt ra, còn rụng răng, nhi tử có đau không?"

Kỷ Dung mặc kệ nhiều như vậy, vết thương trên mặt Kỷ Ngôn Đình bà nhìn thấy quả thực đau lòng muốn chết, nhi tử lớn như vậy, bà cũng không nỡ đánh một cái, thế nhưng bị người khác khi dễ.

"Nương, không đau." Kỷ Ngôn Đình nhếch miệng cười nói.

Miệng vết thương chỗ khóe miệng bị kéo đến, đau đến mức hắn hít sâu một hơi.

"Nương tử, ta tới xử lý vết thương cho nhi tử, nàng đi nấu cơm đi." Kỷ Thư biết nương tử nhà mình ở đây, mình không có cách nào giáo huấn nhi tử, cho nên chỉ có thể tìm lý do tách Kỷ Dung ra.

Kỷ Dung đau lòng nhi tử, cũng không muốn làm cho hắn đau nhiều thêm nữa.

Chân trước của Kỷ Dung vừa rời đi, Kỷ Thư liền nghiêm mặt nhìn Kỷ Ngôn Đình: "Sao lại thế này?"

"Niệm An muội muội, đau..."

"Ngươi là một nam tử hán đại trượng phu, làm nũng với Niệm An, thể diện của ngươi đâu?" Kỷ Thư chỉ cảm thấy buồn cười, vốn muốn hỏi nhi tử một chút, lại bị tiểu bộ dáng của nhi tử chọc cười, nhưng ông không thể cười, ông phải nghiêm túc.

"Nhưng Niệm An muội muội nói, ta vẫn chỉ là một hài tử." Kỷ Ngôn Đình hợp tình hợp lý, còn hỏi Tô Mộc, "Niệm An muội muội, có phải hay không."

"Ừm." Tô Mộc rất phối hợp trả lời.


Kỷ Thư: "Phụt" một tiếng, không nhịn được, bật cười.

Thôi thôi, giáo huấn hài tử gì đó, cho tới bây giờ ông cũng không thành thạo.

Sự tương tác của hai đứa nhỏ thực sự ngây thơ đáng yêu.

"Niệm An muội muội, đau, thổi thổi cho ta." Kỷ Ngôn Đình tiến lại gần.

Tô Mộc nhìn gương mặt non nớt trước mặt đầy vết máu bầm tím, vết máu là hắn cố ý bôi, vết bầm tím là hôm qua bị đánh, vết thương khóe môi nứt ra là do hắn tự mình làm...

"Tiểu tử ngươi, lại đây, phụ thân bôi thuốc cho ngươi." Kỷ Thư bất đắc dĩ kéo Kỷ Ngôn Đình, nhi tử nhà mình thật sự càng thêm dính Niệm An.

"Ta muốn Niệm An muội muội bôi thuốc cho ta." Kỷ Ngôn Đình nói xong, chờ mong nhìn Tô Mộc.

"Niệm An đang học tập, hay là phụ thân bôi thuốc cho ngươi đi, tiểu tử ngươi, Niệm An còn nhỏ như vậy, làm sao bôi thuốc cho ngươi?" Kỷ Thư cười nói, nhìn Tô Mộc nghiêm túc cúi đầu viết cái gì đó, có chút vui mừng.


Niệm An tựa hồ không còn bất an như trước nữa, đêm nay trong nhà có mấy phụ nhân kia, cũng không thấy Niệm An sợ trốn đi, ngược lại tiểu tử Kỷ Ngôn Đình này, làm ầm làm ĩ, còn diễn.

Kỷ Thư lúc bôi thảo dược cho Kỷ Ngôn Đình, hỏi rõ nguyên nhân, biết là nhi tử nhà mình cùng đám hài tử Nguyên Mập đánh nhau là bởi vì bọn họ mắng Niệm An, ông cũng nói đạo lý cho nhi tử một phen.

Nhi tử lại rất nghiêm túc gật đầu, sau đó hướng về phía Niệm An kêu đau, Niệm An nghiêm túc vùi đầu học tập, căn bản không chịu ảnh hưởng bởi nhi tử, Kỷ Thư liền lấy điểm này cùng nhi tử so sánh, để cho hắn cùng Niệm An học tập học tập, nhìn xem Niệm An nghiêm túc, vùi đầu học tập, hai tai không để ý đến chuyện bên ngoài.

***

Ai u! Ta bận rộn quá nên lâu lâu mới ra chương được, các nàng thông cảm nhe... nếu đợi lâu quá thì tạm để đó khi nào ra hết thế giới gòi đọc nè, chứ đừng bỏ theo dõi truyện đó nhe. 😋

☆☆☆☆☆

29/10/2022


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui