Dọc theo đường đi Kỷ Ngôn Đình mang theo khuôn mặt bị thương kia, cùng hàm răng lọt gió, không ngừng nói chuyện với Tô Mộc.
Cái răng của hắn bị đánh gãy, may mà trước đó chưa từng thay răng, về sau còn có thể mọc ra, nếu không cả đời này hắn đều mang theo một hàm răng lọt gió... đến trường.
Học đường cũng chính là một cái lều gỗ do người trong thôn góp vốn xây dựng, lúc trước vốn là muốn xây một căn nhà gỗ, nhưng xây nhà gỗ còn phải suy xét ánh sáng tứ phía để bọn nhỏ nhìn rõ sách vở học chữ, đơn giản trực tiếp dựng một cái lều là được rồi.
Cho nên chỉ cần có gió thổi tới, là gió thổi tứ phía không có chỗ trốn, mùa đông lạnh lẽo.
Lúc Tô Mộc cùng Kỷ Ngôn Đình đến, phu tử đã ngồi ở trong lều chờ đợi.
Kỷ Ngôn Đình lễ phép chắp tay chào hỏi: "Chào phu tử."
Phu tử là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, để râu dê, đôi mắt lộ ra cơ trí, ông nhìn Kỷ Ngôn Đình khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt dời về phía sau, rơi trên người Tô Mộc.
"Niệm An thân thể khá hơn rồi."
"Thưa phu tử, trò đã khỏe." Tô Mộc nhàn nhạt trả lời.
Phu tử có chút ngoài ý muốn, ngày thường tiểu cô nương này luôn thích trốn ở phía sau Kỷ Ngôn Đình không nói một lời, không muốn tới gần người khác. . truyện tiên hiệp hay
Hôm nay ngược lại tự nhiên mạnh dạn lên.
"Chuyện hôm qua ngươi cùng Kỷ Nguyên ẩu đả đánh nhau, bất luận ai sai ai đúng, tất cả đều đem 《 Luận Ngữ 》 hôm qua học chép lại năm mươi lần."
"Vâng, phu tử."
"Trở về chỗ ngồi, chờ phu tử giảng bài."
"Vâng, phu tử."
Kỷ Ngôn Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Mộc, trở lại chỗ ngồi.
Tô Mộc ngồi ở bên cạnh Kỷ Ngôn Đình, nhìn phu tử còn chưa giảng dạy, Kỷ Ngôn Đình liền mở ra sách vở cũ nát, lật đến bài hôm qua dạy, nói cho Tô Mộc từng chút một.
Hắn còn đang trong giai đoạn vỡ giọng, tiếng nói chuyện khàn khàn, giống như bị hạt cát cọ xát, làm cho người ta nghe rất khó chịu, nhưng Tô Mộc lại nghe đến nghiêm túc.
【 Ký chủ, giảng giải ấu trĩ thế, mà cô nghe nghiêm túc như vậy? Còn bổn hệ thống nói chân lý cô vì sao coi như không nghe thấy. 】
Cửu Thiên Tuế không nghe nổi nữa, đây là đang coi ký chủ là kẻ ngốc sao?
Từng chữ từng chữ dạy cô đọc, sau khi đọc xong nói cho cô biết ý nghĩa...
"Ta chỉ là một đứa nhỏ." Tô Mộc thản nhiên trả lời.
Thân thể này bất quá mới mười tuổi, ừm, lời này đâu có sai.
Cửu Thiên Tuế: 【... 】
【 Ký chủ, xin hãy chạm vào đầu óc IQ cao của cô rồi nói ra những lời này. 】
"Quá cao, không sờ được." Ý tứ là chỉ số IQ của cô quá cao, so với hệ thống không cùng một mặt phẳng.
Cửu Thiên Tuế:!?
Ký chủ có ý gì?
Khoe khoang hay chê cười nó?
"Niệm An muội muội, nếu muội không hiểu chữ nào, chờ về nhà ta sẽ dạy muội, phu tử phải giảng bài rồi, hôm nay giảng chính là..."
Kỷ Ngôn Đình mở sách giáo khoa xong, chuyển đến trước mặt Tô Mộc.
Sách giáo khoa là của hắn, bên trên ghi chép kỹ, chữ viết còn có chút non nớt, bắt đầu đã xuất hiện nét mạnh mẽ hữu lực.
Bút ký của hắn làm rất cẩn thận, hầu hết trong số đó đều được chấm điểm.
Một số lỗi sai, Tô Mộc đã sửa nó cho hắn một cách chính xác.
Kỷ Ngôn Đình không biết chuyện vừa cẩn thận nghe phu tử giảng bài, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Tô Mộc, nhìn thấy cô vẽ tranh trên sách giáo khoa của mình, có chút bất đắc dĩ.
Thôi, Niệm An muội muội cao hứng là tốt rồi.
Kỷ Ngôn Đình cầm sách giáo khoa của cô, cẩn thận vừa lắng nghe vừa ghi chép.
Trên gương mặt tròn trịa của Nguyên Mập xuất hiện vết thương chồng chất, mắt trái sưng lên...
Đôi mắt vốn đã nhỏ chỉ còn lại một khe hở.
Hắn ta ngồi ở góc nghiêng phía trước Tô Mộc.
Quay đầu lại nhìn thấy Tô Mộc không nghe giảng, nhất thời nở nụ cười xấu xa.
Bàn tay mũm mĩm giơ lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...