Editor: Tieen
Một câu này của cô gái lại làm đám người Lục Sâm càng thêm phòng bị, Lục Sâm nhẹ giọng nói: "Đứa bé khát, nên để cho đứa bé uống trước."
Cô gái dường như không phát hiện đám người Lục Sâm đang nghi ngờ, lấy cái ly dùng một lần trên tay thanh niên chất phác, múc cho đứa bé một ly nước: "Uống đi."
"Em cảm ơn chị." Đứa bé ngây thơ hồn nhiên cười, nhận lấy ly nước, rất nhanh đã thấy đáy.
Lục Sâm nhìn đứa trẻ tạm thời không có chuyện gì, nhưng cũng không dám buông lỏng cảnh giác, có thể ở mạt thế sống đến tận bây giờ, nói những người này là người thường, hắn cũng không tin nổi.
Thanh niên chất phác đặt thùng nước ở đó: "Các vị đại ca, mời uống nước, mời uống nước."
Đám người thường bên cạnh Trì Vũ cũng bắt đầu đề phòng, nhưng nhìn thấy đứa trẻ kia uống nước mà không sao cả, có người đã khát không nhịn nổi, liền tiến lên múc nước uống, có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai.
Thủ hạ của Lục Sâm bên kia thấy đội trưởng nhà mình không nói gì, cũng không dám động.
Một thùng nước nhanh chóng thấy đáy.
Thanh niên chất phác gãi gãi đầu, cười ngây ngốc nói: "Tôi, để tôi đi lấy thêm."
"Trương ca, lấy nước nhiều thêm chút, chúng ta phải rời khỏi nơi này đi đến căn cứ an toàn." Cô gái nói với thanh niên chất phác.
Thanh niên chất phác sửng sốt, ngay sau đó kinh hỉ nói: "Thật sự sẽ rời khỏi nơi này sao? Thật sự tốt quá! Tôi đi liền đây, tôi sẽ lấy thật nhiều nước."
Nửa tiếng sau, người sống sót trong thôn đã được triệu tập lại, có ba cụ già, năm cô gái, bốn đứa trẻ và hai thanh niên trẻ tuổi.
Ba trong số năm cô gái có dị năng, hai thanh niên trẻ tuổi cũng có dị năng, điều này có thể giải thích tại sao bọn họ có thể sống sót tại mạt thế này.
Tâm tư phòng bị của Lục Sâm lúc trước cũng buông xuống một chút, kêu người đem xe trống cho những người này.
Những người này tự mình mang theo một ít lương thực dự trữ, cũng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ chống đỡ đến thành phố Y, thanh niên chất phác đặc biệt đáng tin cậy chuẩn bị ba thùng nước đầy, tất cả đồ vật đều đem lên xe.
Không có chút khác thường nào, đoàn người lại tiếp tục đi về phía trước, Husky cùng năm con tang thi không biết đã đi đâu, không có trở về.
Trời sụp tối, tìm một nơi tương đối an toàn nghỉ ngơi.
Bởi vì có thêm thành viên mới, năm cô gái đều rất hoạt bát, nhanh chóng hòa mình cùng đội ngũ, trong bầu không khí nhẹ nhàng mọi người bắt đầu dùng bữa tối.
Trì Vũ lôi kéo Chu Tử Nghiên cùng nhau giúp đỡ, Tô Mộc lấy cớ đi tìm kiếm Husky, mang theo Tư Khế dính người như một cây kẹo mạch nha lái xe rời đi.
"Mộc Mộc, chúng ta đi đâu thế, có phải muốn đi hẹn hò không?" Tư Khế nhân cách thứ ba hiếm khi xuất hiện, tham lam nghiêng đầu nhìn Tô Mộc, không muốn chớp mắt dù chỉ một cái.
"Tìm Husky." Tô Mộc trả lời.
"Mộc Mộc, em thích Husky hay thích anh?" Hắn nghiêm túc nhìn cô, nghiêm túc đến mức khiến cô có cảm giác phạm tội nếu thật sự nói không thích hắn.
"Đều không thích." Tô Mộc thẳng thắn thành khẩn, đồ vật cô thích, ngoại trừ tiền, thì chính là đồ vật có thể đem đến tiền cho cô.
Tư Khế sắc mặt suy sụp: "Mộc Mộc, em không thích anh ở điểm nào? Vì sao không thích anh? Anh có điểm nào thua kém con Husky ngu xuẩn kia."
Tô Mộc:... Hắn điếc sao? Cô nói chính là đều không thích.
"Nữ nhân, cô cho rằng mình được yêu thích lắm sao? Còn dám không thích chúng tôi." Tư Khế nguy hiểm nhân cách thứ hai ra tới, hừ nhẹ nói.
"Cũng như nhau."
Nhân cách thứ hai: "..."
Nữ nhân này sao lại đáng ghét như vậy, có thể bóp chết không?
"Không phải, Mộc Mộc được yêu thích nhất thiên hạ, không không không không, chỉ có tôi mới có thể yêu Mộc Mộc." Nhân cách thứ ba vội ra phủ định lời nói của nhân cách thứ hai.
"Chỉ có cậu ngu ngốc mới đi thích nữ nhân này."
...
Hai nhân cách lại khắc khẩu.
☆☆☆☆☆
17/07/2022
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...