Editor: Tieen
Kinh Mặc đưa Nhiễm Tiểu Bảo vào phòng, cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách khách sạn, sau đó mới yên tâm sờ sờ đầu cô ấy, ôn hòa nói: "Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai về nhà, đừng làm cho cô chú lo lắng.
"
"Dạ.
" Nhiễm Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu.
Kinh Mặc xoay người rời đi, còn chưa ra khỏi cửa, nghe thấy Nhiễm Tiểu Bảo nhẹ giọng kêu anh một tiếng: "Kinh Mặc! "
Anh quay đầu lại, cười nói: "Làm sao vậy? Lớn như vậy, còn sợ ngủ một mình à?"
Giọng điệu mang theo trêu chọc, nhớ lại thời tiểu học, thỉnh thoảng cha mẹ Nhiễm Tiểu Bảo đi công tác, sẽ đưa cô đến nhà anh, lúc ấy trước khi ngủ cô mềm mại đáng thương nắm góc áo của anh, nói với anh: "Anh Kinh Mặc, em sợ.
"
Lúc này cùng khi đó tình cảnh tương tự.
"Cái kia! " Nhiễm Tiểu Bảo vẻ mặt rối rắm, dường như có chuyện muốn nói, lại khó xử không biết nên nói hay không nên nói.
"Nói đi.
" Biểu tình của cô ấy đều viết sẵn trên mặt, Kinh Mặc buồn cười hỏi.
Nhiễm Tiểu Bảo cắn cắn môi, khó xử nói: "Em, em vừa nhìn thấy Tần Vũ và Hàn Thần Cảnh ở phòng bên cạnh! Em, em không phải cố ý nhìn, bởi vì cửa phòng của bọn họ không đóng, em nhìn thấy bọn họ! "
Nhiễm Tiểu Bảo đỏ mặt không nói tiếp, nhưng là người trưởng thành, bọn họ đều hiểu phòng bên cạnh xảy ra chuyện gì.
Gương mặt của Kinh Mặc trở nên cứng đờ, mất mát, đau lòng!
Nhiễm Tiểu Bảo trông thấy rất lo lắng, nhưng vẫn cố cười nói: "Em, em cảm thấy mình nhìn lầm rồi, em gọi điện thoại cho Tần Vũ thử xem.
"
Nhiễm Tiểu Bảo lấy điện thoại ra gọi cho Tần Vũ.
Đúng lúc này, Tô Mộc đã hack điện thoại Tần Vũ nhìn thấy Nhiễm Tiểu Bảo gọi đến, điều khiển từ xa kết nối cuộc gọi.
Nhiễm Tiểu Bảo nhìn cuộc gọi đã được kết nối, có chút sửng sốt, có chút kinh ngạc, vậy mà Tô Mộc thật sự có thể làm được đến trình độ như vậy.
"Tần Vũ, tôi là Tiểu Bảo, cô! "
"Ưm ~ Thần Cảnh! ưm a ~" Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh vụn vặt.
Giọng của Tần Vũ lúc này nhẹ nhàng mềm mại, khiến người ta nghe xong không khỏi nghĩ ngợi.
Lần này, Nhiễm Tiểu Bảo thật sự ngây ra vài giây, theo bản năng ngẩng đầu nhìn phản ứng của Kinh Mặc, lại phát hiện anh cũng đang ngẩn người.
"Em! em, em không cố ý.
"
Nhiễm Tiểu Bảo nhỏ giọng nói.
"Vũ Nhi, nói xem, em đối với Kinh Mặc có cảm giác gì? Hửm?" Giọng nói trầm thấp của Hàn Thần Cảnh dường như đang kìm nén điều gì đó.
Giờ phút này, Tần Vũ ý loạn tình mê, đang nhắm mắt tiếp nhận một cú va chạm mãnh liệt, hắn lại ngừng lại, khiến cô ta cảm thấy trống rỗng.
Chậm rãi mở đôi mắt ra, ý thức được vấn đề của người đàn ông hỏi, chỉ cười nhẹ nhàng, đưa tay vuốt ngực hắn.
"Thần Cảnh, em rất thích dáng vẻ anh ghen, nhưng em và Kinh Mặc chỉ là bạn bè.
" Tuy rằng cô ta nhận ra Kinh Mặc có lẽ có tình cảm khác đối với mình, nhưng cô ta không muốn tiếp nhận, cho nên lựa chọn không biết.
Hàn Thần Cảnh cười: "Em một chút cũng không thích hắn sao?"
"Đương nhiên, em yêu nhất, chính là anh, ưm a ~" khi cô ta nói những lời này, Hàn Thần Cảnh không còn kìm nén được nữa, cùng cô ta hòa thành một thể, sau đó xảy ra va chạm mãnh liệt.
"Mau nói, em chỉ yêu anh.
" Hắn dụ dỗ nói.
"Em chỉ yêu anh, chỉ yêu Hàn Thần Cảnh, a! "
"Sau này không được gặp Kinh Mặc.
"
"Dạ, sau này sẽ không, không gặp Kinh Mặc.
"
"Anh yêu em Vũ Nhi, một ngày nào đó, anh sẽ đạp Kinh Mặc dưới chân, khiến hắn vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt em.
"
"Em sẽ giúp anh, giúp anh vượt qua Kinh Mặc, ư ~ Thần Cảnh.
"
!
Phòng bên cạnh.
Nhiễm Tiểu Bảo hoảng loạn tắt máy, ngước mắt nhìn biểu cảm của Kinh Mặc, vẻ mặt bình tĩnh khác thường của anh làm Nhiễm Tiểu Bảo lo lắng.
☆☆☆☆☆
29/1/2022
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...