Editor: Tieen
Biểu muội của Thập Thất hoàng tử là Lý Cần, đích nữ của Nội các học sĩ (*), đương kim Hoàng Hậu và Nội các học sĩ là huynh muội, cho nên Lý Cần là biểu muội của Thái Tử và Thập Thất hoàng tử.
(*) Nội các học sĩ: chức quan trong triều đình.
Lý Cần thích Thập Thất hoàng tử, Hoàng Hậu cũng vui vẻ nghe ngóng.
Chứng minh rằng Hoàng Hậu có ý định muốn lôi kéo nội các học sĩ tận tâm phụ trợ Thái Tử.
Ừm.
Vừa mới vào cửa, liền thu thập được một ít tình báo rồi.
"Chất nữ, chuyển rau cải này đến bên kia đi.
" Nông phu hiền từ nói, chỉ là những bó rau rất nhẹ.
Đây chính là cô nãi nãi đã đưa tiền, nên hắn phải cẩn thận hầu hạ.
"Vâng, cữu cữu.
"
Tô Mộc xách theo mớ rau, đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp có một đại nương đang rửa rau, còn có hai đầu bếp.
Nhìn thấy Tô Mộc, cười ha ha hướng về phía nông phu hỏi: "Lão Bành, đây là khuê nữ nhà ngươi sao?"
"Trí nhớ của ngươi thật là, khuê nữ cái gì, lão Bành gia chỉ có nhi tử.
"
Nông phu, cũng chính là lão Bành, giải thích nói: "Đây là chất nữ của ta từ nông thôn đến, hài tử đáng thương, nương nàng từ nhỏ đã không còn nữa, phụ thân cưới một người mẹ kế, đối xử với nàng không tốt, ta nhìn thấy liền đau lòng, nên thu nhận nàng, hài tử rất hiểu chuyện, cùng đi theo ta đưa rau tới.
"
Vừa nói, lão Bành vừa lau khóe mắt.
Đại nương rửa rau nghe xong xúc động, ánh mắt nhìn Tô Mộc thêm thương tiếc:
"Thật là một hài tử đáng thương.
"
"Đứa nhỏ này ăn không ít khổ rồi, bị dọa đến hướng nội như vậy.
"
Lão Bành phải bội phục kỹ thuật diễn của mình, nhìn vào mắt Tô Mộc từ ái mà đau lòng: "Chất nữ, tới đây, đem một túi này đưa qua kia đi.
"
"Vâng, cữu cữu.
"
Tô Mộc ôm một túi rau cải, chuyển tới bên cạnh đại nương rửa rau.
"Hài tử thật là hiểu chuyện, tới đây, đến sát ta"
Đại nương rửa rau nhìn cô, nhớ tới chính mình, đáy mắt nổi lên khổ sở, nước mắt trong suốt từ hốc mắt chảy ra.
Kéo tay Tô Mộc, vỗ về từng chút, rồi nói: "Hài tử đáng thương! "
"Đại nương, ta còn có rau cải cần chuyển.
" Không muốn thấy người khác dùng một bộ dáng như vậy nhìn mình, Tô Mộc cảm giác cánh tay nổi da gà.
Cuộc sống bi thảm, cô cũng không sợ hãi.
Chỉ cần có thể kiếm tiền, là đủ rồi.
Đại nương cũng cảm thấy mình có chút đường đột, làm đứa nhỏ này sợ, lập tức buông tay cô ra.
Những rau dưa được đưa tới chỉ trong chốc lát đã chuyển xong.
Đầu bếp đang xắt rau lấy bạc vụn từ trong túi ra đưa cho lão Bành.
Lão Bành nhận bạc vụn, ôn tồn nói một câu:
"Lão Trương, nơi này của các ngươi nếu cần người, hãy nói với ta, chất nữ nhà ta cũng không thể cứ luôn cùng ta đưa rau như vậy, vương phủ các ngươi là một nơi tốt, đến lúc đó cũng đừng quên lão Bành ta.
"
Lão Trương xắt rau gật gật đầu: "Phòng bếp này của chúng ta thật sự đang thiếu người, chờ vài ngày ta nói với quản gia, nếu có thể tự tuyển người, ta tất nhiên sẽ không quên ngươi.
"
"Đa tạ, đa tạ, chờ ngày nào ngươi rảnh, chúng ta cùng nhau uống rượu đi.
" Lão Bành vỗ vỗ ngực, hào sảng nói.
"Uống rượu! " Lão Trương vừa thở dài vừa nói.
Lão Bành thấy thế, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy? Lão bà nhà ngươi không cho uống rượu à?"
"Xuỵt.
" Lão Trương thần bí mở miệng, "Còn không phải biểu tiểu thư kia, lại ở đây một khoảng thời gian, mỗi một lần ở lại đây, đều lăn lộn đám hạ nhân chúng ta lên bờ xuống ruộng.
"
Nói xong, liền xua xua tay, bất đắc dĩ: "Không nói, không nói.
"
Bên kia, một đầu bếp khác là lão Từ thấy hai người đang kề tai nói nhỏ, liền đi lại đây: "Cẩn thận cái miệng của ngươi, nếu truyền tới tai biểu tiểu thư, xem ngươi ngày mai còn có thể tiếp tục ở phủ Thập Thất hoàng tử này làm việc không?"
"Ai ~ hy vọng biểu tiểu thư này ở đây nhiều ngày, cũng đừng nháo ra chuyện xấu gì.
" Lão Trương liên tục thở dài.
***
Không biết giờ có nàng nào đợi săn sale giáng sinh 22/12 shopee như mị hong ta.
Vẫn còn sớm nên sẽ edit thêm 1 chương nữa.
☆☆☆☆☆
21/12/2021
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...