Thật to gan đó, nhân cách nhỏ.
Khí tức quanh thân Lâm Tinh Hà trở nên nguy hiểm.
Kiếp trước bởi vì gương mặt này của anh, không phải không có phụ nữ yêu thương nhung nhớ anh, nhưng anh không được, cũng không muốn.
Bây giờ lại không biết tại sao, anh lại nổi lên ý niệm đối với một nữ thần kinh từng hãm hại anh.
Thậm chí, ngay cả nam căn thuốc cũng khó có thể lay động nửa phần, thế mà đã trướng đau lợi hại.
Nhân cách nhỏ này rốt cuộc có ma lực gì?
Mê hoặc đến mức dương vật anh cũng cứng rắn.
Lâm Tinh Hà một tay ôm eo cô, nâng tay kia lên nắm cằm cô.
Cúi đầu, dựa vào cảm giác tìm được cái miệng nhỏ nhắn của cô, sau đó ngậm lại.
Từ trước đến nay anh là một học sinh rất tốt, vừa rồi bị hôn một lát, đã học được.
Thậm chí còn có thể suy một ra ba.
Lâm Tinh Hà liếm môi cô, cạy mở hàm răng quét vào.
Khép lên cái lưỡi nhỏ của cô, tham lam mút hương tân trong miệng cô, tiếng nước cực kì rõ ràng.
Sao có thể ngọt như vậy?
Anh hôn thật mạnh.
Lúc trước bị hôn anh đã suy nghĩ.
Miệng của nhân cách nhỏ vừa thơm vừa mềm vừa ngon miệng, chỉ ăn một chút như vậy, đã khiến người ta suy nghĩ rất nhiều.
Trong lúc nhất thời, tình triều bắt đầu khởi động lợi hại.
Thiếu niên hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Không thể tự kiềm chế.
Cả người Tần Mộng bị hôn nhẹ nhàng, mềm mại ở trên người anh, trong miệng đều là hai người hương vị.
Dưới hương mê tình, chỉ hôn một cái đã khiến cô ngứa ngáy.
Tâm ngứa, huyệt cũng ngứa.
“Lâm Tinh Hà - -" Cô gọi tên của anh nho nhỏ, thanh âm kiều mỵ mang theo chút run rẩy, "Muốn, muốn càng nhiều khí vận.”
Lâm Tinh Hà im lặng hai giây.
Bàn tay to đang giữ thắt lưng cô, theo bản năng chặt hơn vài phần.
Eo nhỏ không thể nắm chắc, nhỏ không thể tưởng tượng nổi.
Cảm thán.
Trên người cô có phải không có chỗ nào không mềm, thật quá con mẹ nó sờ êm tay.
Làm người ta cực kì yêu không nỡ buông tha.
Nghĩ vậy, vật khổng lồ dưới háng nhảy dựng lên.
Một giây trước, Lâm Tinh Hà đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tần Mộng, động tác dịu dàng ngoài ý muốn.
Một giây sau, đã trực tiếp ném người ở trên giường, đặt ở dưới thân.
Đường môi đẹp mắt mấp máy một cái, tất cả hô hấp đều trút ở trên mặt của cô, tràn ngập tính xâm lược.
Tần Mộng năm nay vừa mới lên lớp 10......!Mới mười sáu tuổi nhỉ? A, thật sự là tuổi bình thường.
Không nên tới trêu chọc anh, nhân cách nhỏ.
Lâm Tinh Hà nhếch khóe miệng, cười rất đẹp mắt.
Tần Mộng ngây ngẩn cả người, trong đầu mơ hồ nghĩ.
Sao có thể đẹp như vậy chứ?
Cô nhìn đến xuất thần.
Chỉ nghe thấy anh nói: "Tần Mộng, cho dù anh mù, cũng có thể hủy hoại em như thường.”
Thanh âm không còn lành lạnh như ngày xưa.
Mang theo vài phần khắc chế, rồi lại bị tình dục làm cho khó chịu.
Trầm thấp, xào xạc, không giống dễ nghe.
Nghe mà Tần Mộng càng ướt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...