Xuyên Nhanh Cho Em Cọ Cọ Vận Khí Của Anh
Sau đó hắn bảo hệ thống phụ trách hai bên trói định hai người cùng một chỗ, lại phong ấn cảm tình và ký ức lẫn nhau, đưa đi xuyên nhanh.
“Ta thật sự là đệ đệ tốt nhất trên đời này.”
Tiểu tiên quan nhìn Kê Nghiêu tìm đường chết: Ngay cả Long Thần Thượng Thần cũng dám chơi như vậy, lão đại ngươi như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh.
Là dược hiệu quá tốt, hay là tình dục quấy phá.
Hai người kề sát nhau, hôn đến khó bỏ khó phân.
Hôn xong.
Lý trí của Lâm Tinh Hà cũng thoáng hồi phục.
Anh không dám nhớ lại nụ hôn vừa rồi, bởi vì anh sợ vừa nghĩ sẽ khát vọng không thể ức chế càng nhiều.
Quá điên rồ.
Anh nhíu mày: "Tần Mộng cô lại muốn chơi trò gì?" Lâm Tinh Hà đang thăm dò, mặc dù Tần Mộng này biểu hiện không hề giống Tần Mộng dĩ vãng.
Thiếu nữ bị điểm danh nháy mắt mấy cái.
Thanh âm mềm mại.
“Đại lão, tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh cọ xát vận mệnh của anh mà thôi.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, tôi có thể giúp anh làm bất cứ chuyện gì.”
Lâm Tinh Hà im lặng.
Lần này, anh có thể hoàn toàn xác định, Tần Mộng bây giờ không phải nhân cách phụ người điên kia.
Nhưng cũng không giống nhân cách chủ.
Trước kia từng nghe nói, đại tiểu thư Tần gia là một cô gái nhỏ vô cùng đơn thuần đáng yêu lại lương thiện.
A, đáng tiếc.
Anh chỉ từng gặp nữ bệnh thần kinh quen giả vờ giả vịt.
Chủ nhân cách trong tin đồn kia thật sự còn tồn tại sao? Dù sao đời trước anh tiếp xúc cô lâu như vậy, cuối cùng giết chết cô cũng chưa thấy qua cái gọi là chủ nhân cách.
Về phần đại tiểu thư Tần gia hiện tại há mồm khí vận, ngậm miệng khí vận này tựa như bệnh càng nặng.
Sợ là lại phân liệt ra nhân cách mới gì đó.
Thú vị đấy.
Lâm Tinh Hà đối với nhân cách mới này sinh ra hứng thú rất lớn, thế này không phải càng chơi vui hơn so với giết người sao?
Nếu có thể......
Nhân cách nhỏ, cô tốt nhất sống lâu một chút.
“Tần Mộng, mặc kệ cô muốn chơi gì, tôi đều vui vẻ phụng bồi." Âm sắc của anh mát lạnh, rất êm tai, nghe cũng phá lệ thấu xương, "Cô muốn cọ khí vận như thế nào, hửm?”
Anh rất phối hợp, thuận theo "lời nói điên cuồng" của cô.
Tần Mộng bị âm cuối kia trêu chọc nuốt nước miếng, tay ngọc tinh tế trèo lên lồng ngực thiếu niên.
Cô nghiêng người đi qua.
Liếm đi những sợi tơ dính trên môi anh.
“Tôi cần anh, đại lão, có thể cho tôi không? Tựa như vừa mới nãy, hoặc là lại làm chút chuyện tiến thêm một bước, tôi cần dịch thể đại lão của anh." Cô dán lên môi mỏng của anh.
Không biết có phải vì hương mê tình hun đầu óc cô có hơi không tỉnh táo hay không, Lâm Tinh Hà vừa hỏi như vậy, cô đã như không thể ngậm miệng, bí mật gì cũng đổ ra bên ngoài.
Cũng may, nguyên thân cô là một người bệnh thần kinh.
Lâm Tinh Hà không đi tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân sâu xa hơn.
Anh cho rằng, Tần Mộng chỉ là đang mơ ước mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...