Xuyên Nhanh Chiếm Đoạt Nữ Chính
Mọi người ở đó nghe xong cũng trố mắt ra.
Bọn họ luôn tự hào rằng mình thuộc hắc đạo bàn tay nhuốm đầy máu tanh nhưng chưa bao giờ làm chuyện như vầy cả.
Đánh người xong đòi tiền phục vụ đây chẳng phải quá vô liêm sỉ
hay sao.
“Con đ*, giết nó cho tao.” Hồ ca gầm lên.
Từ hồi hắn lên làm làm lão đại chưa có ai đối xử với như vầy.
Đây không khác gì một sự sỉ nhục.
“Các người dám bước đến tôi liền mang đầu hắn ra đá, khi đó đừng có than khóc nha.” Thẩm Miên nhếch môi nhìn đầu Hồ ca nằm dưới chân mình.
Thuộc hạ của Hồ ca thấy vậy bất giác không ai dám tiến lên.
Bọn họ thầm nuốt nước bọt nhìn lão đại mình đang nằm dưới chân người ta.
“Hồ ca, anh không hi vọng đầu mình nằm lăn lóc ngoài kia chứ?”
Hồ ca nhìn nụ cười của cô gái trước mắt liền rùng mình.
Nụ cười này nói cho hắn biết nếu còn làm quá đầu hắn ta sẽ lăn như trái bóng là thật.
Nhưng sáu trăm vạn, cô ta ăn cướp sao.
Không biết cả cái Đằng Huyền Minh Hội của cô ta đã có sáu trăm vạn chưa mà đòi hắn.
“Mời Hồ ca thanh toán phí phục vụ, tôi không có nhẫn nại nói lại lần hai đâu.” Thẩm Miên nói rồi liền móc điện thoại trong túi ra mở phần quét mã thanh toán đưa trước mặt Hồ ca.
“Hồ ca, anh mà không nhanh lên Liên Minh Long Hội sẽ đổi chủ đó nha.”
Hồ ca mặt đỏ bừng gầm lên: “Cô là thổ phỉ sao? Sáu trăm vạn ở đâu ra liền cho cô được chứ? Lúc nãy không phải bảo ba trăm vạn sao? Sao giờ lên sáu trăm vạn vậy hả?”
Thẩm Miên nghe xong liền ra vẻ tiếc nuối rồi cất điện thoại vào trong túi áo.
Cô nào biết một lão đại như hắn ta lại nghèo như vậy chứ.
“Tiền phục vụ hai lần, mỗi lần ba trăm vạn.
Tôi đành chịu ủy khuất vậy để cho Hồ ca viết giấy nợ vậy.”
Liên Minh Long Hội: “…” Cái này đâu phải thổ phỉ.
Cái này là ăn cướp giữa ban ngày.
“Mang giấy bút đến đưa cho An gia?” Hà Vận Cẩm nghe xong liền hiểu ý ra lệnh cho thuộc hạ bên dưới.
Thuộc hạ: “…” An gia đã làm càn đến hội trưởng cũng muốn làm càn như vậy.
Có để cho Đằng Huyền Minh Hội sống nữa không chứ.
Nhưng mệnh lệnh hạ xuống bọn hắn chỉ có thể làm theo mà thôi.
“Chị, cô ta đối xử với Hồ ca như vậy lần này chúng ta…” Kỷ Hành cau mày ngăn cản nhưng chưa nói hết câu đã bị Hà Vận Cẩm cắt ngang.
“Thì sao chứ? Đằng Huyền Minh Hội chúng ta tham sống sợ chết sao?”
“Cho cô.” Thẩm Miên nhìn tờ giấy ghi nợ của Hồ ca cũng không chớp mắt lấy một cái mà thảy cho Hà Vận Cẩm.
Mọi người lúc này nhìn thấy Thẩm Miên bước lên du thuyền liền dạt sang hai bên nhường đường.
Bọn họ đã thấy được kết cục của Hồ ca rồi nào dám trêu vào vị tổ tông này cơ chứ.
Người của Đằng Huyền Minh Hội lần đầu tiên được nhận đãi ngộ như vầy không khỏi đưa ngón tay cái lên với An Kỳ nhưng trong lòng cũng thật bất an.
Hồ ca tất nhiên không để yên vụ này rồi.
Hắn ta vừa lên du thuyền đã đi tìm chủ thượng của Tội Ngục mách lẻo.
Chủ của Tội Ngục chính là cậu của hắn ta, hắn tin chắc cậu hắn sẽ làm chủ cho hắn.
Thẩm Miên vừa vào được căn phòng dành cho Đằng Huyền Minh Hội liền chán chường ngồi xuống sofa.
Quả nhiên căn phòng dùng cho bang phái bậc trung có khác đến đãi ngộ cũng ở mức trung bình.
“An Kỳ cô có muốn chết thì đi mà chết một mình, cô kéo theo chúng tôi làm gì?” Kỷ Hành không chịu được liền quát lên gây sự.
“Đúng đó.
Lần này chủ thượng Tội Ngục sẽ tha cho chúng ta sao?” Đại trưởng lão là một lão già trung niên cũng không chịu được là lên tiếng.
Cách làm ngông cuồng không xem ai ra gì này có thể sẽ đưa Đằng Huyền Minh Hội về thời kì đồ đá đó.
“Hội trưởng, loại người hành xử ngông cuồng, ngạo mạn như vầy tuyệt đối không thể giữ lại.” Tứ trưởng lão cũng cau mày lên tiếng.
Thẩm Miên nhìn thái độ của ba người họ liền nhếch môi.
Dùng đầu gối cô cũng biết ba người đó là một ruột.
Hai vị trưởng lão này có từ thời cha mẹ Kỷ Hành tất nhiên sẽ đứng về phía Kỷ Hành cũng không có gì làm lạ.
Chỉ có đều lần này đi dẫn theo ba con sói bên người, Hà Vận Cẩm không biết sẽ làm gì đây.
“Chuyện này đến đây được rồi.
Chúng ta là một gia đình nên không loại hay bỏ ai hết.” Hà Vận Cẩm nhìn thái độ của ba người họ liền có chút không hài lòng.
“Ba người đi ra ngoài đi.
Tôi muốn nói chuyện riêng với An gia một chút.”
Kỷ Hành liền đen mặt.
Hắn ta biết mình không chống lại được lời của Hà Vận Cẩm liền quay rời đi.
Trước khi đi còn trừng mắt nhìn Thẩm Miên bằng ánh mắt hình viên đạn.
Nếu Đằng Huyền Minh Hội của hắn có mệnh hệ gì hắn không để yên đâu.
Hà Vận Cẩm thấy ba người kia đã ra ngoài liền thở dài.
“M* kiếp.
Cô cứ như vậy tôi không che chở cho cô nữa đâu?”
Thẩm Miên dựa lưng vào ghế sofa, hai chân trực tiếp để lên bàn.
“Tôi cần cô che chở sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...