Xuyên Nhanh Chiếm Đoạt Nữ Chính


Tề Bắc Thần nghe xong cũng đen mặt.

Ở đất Đài Xuyên này ngoài hắn ra thì có ai dám nói câu đó.

Xem ra đứa con này đã có tâm tư không chính đáng nếu không sớm dạy dỗ ắt sẽ có đại họa.
Trái ngược với tâm trạng đang nổi giận đùng đùng của Tề Bắc Thần thì Thẩm Miên lại bình tĩnh lấy trong túi áo ra một tấm thẻ bài đen thảy về phía hắn ta.
"Bà nên im miệng được rồi, nếu không tôi không đảm bảo lưỡi còn trong miệng bà đâu." Cô nhìn đại phu nhân với ánh mắt cảnh cáo rồi trực tiếp đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Trong lòng thầm bảo chưa phải lúc thích hợp để đấm chết hết bọn họ.
"Hỗn xược." Tề Bắc Thần thấy cô như vậy liền quát lớn còn đưa tay đập mạnh xuống bàn.

Bộ dạng của hắn vô cùng phẫn nộ.
"Đến cả tôn trọng người lớn cũng không biết.

Anh Quốc dạy mày như vậy sao.

Quản gia, mang gia pháp ra đây."
Thẩm Miên khịt mũi trong lòng thầm khinh bỉ.


Nam chính lợi hại trong mắt độc giả hóa ra cũng chỉ có vậy.

Bà ta đang ăn nói rõ ràng như vậy mà không phát hiện ra.

Có phải già cả hồ đồ rồi hay không.
"Lão gia, bớt giận...!Lục Hề không hiểu chuyện tôi sẽ dạy lại nó, xin lão gia đừng dùng gia pháp..." Nhị phu nhân lúc này mới lên tiếng trong giọng nói chứa đầy sự hoảng sợ.

Gia pháp Tề gia thật sự rất đáng sợ, nếu áp dụng lên người Tề Lục Hề sẽ trực tiếp phế luôn con bà mất.

Đến lúc đó thân phận nữ nhi bị lộ không đáng sợ, đáng sợ hơn là mạng cũng không còn.
Thẩm Miên nhìn nhị phu nhân trong lòng cảm thấy bà ta cũng không tệ.

Ít nhất trong giờ khắc này cho dù bà ta đang lên tiếng bảo vệ lợi ích của mình hay bảo vệ Tề Lục Hề thì cũng không có chút giả dối nào.

Có lẽ ở thế giới kia quá lâu cô đã không còn tin vào tình cảm con người nữa, nhưng đối với những người thật lòng cô vẫn có chút thưởng thức họ.
Thẩm Miên lấy trong túi ra một tấm thẻ bằng bạc có khắc chữ Khát rồi ném lên bàn.
Tấm thẻ nhanh chóng rơi xuống trên mặt bàn chỗ Tề Bắc Thần gây ra tiếng động không nhỏ nhưng người gây ra đã sớm đi mất.
Nhị phu nhân thấy vậy cũng vội vàng đi theo sau.
Đứa con này làm sao vậy không biết, từ lúc trở về đã quái lạ như vậy.

Bà cảm nhận cái tính cách này thật sự không phải tính cách của con bà sinh ra.

Nhưng nhìn cách nào cũng là con bà mang nặng đẻ đau, không sai vào đâu được.
Tề Bắc Thần thực sự đã bị chọc tức nhưng tấm thẻ bài trước mặt đã làm hắn ta khượng lại.

Hắn biết rất rõ về tấm thẻ bài này, nó thuộc về người quyền hạn cao nhất của tổ chức cách mạng Nam Dạ Khát và tất nhiên tấm thẻ này không phải muốn lấy là được.
"Đứa trẻ này thật không hiểu chuyện, có đại ca như vầy chỉ sợ bọn trẻ sẽ học theo làm rối phép tắc Tề gia chúng ta." Đại phu nhân cầm lấy khăn tay tỏ ra vô cùng lo lắng thực chất lại đang cố ý nhắc nhở Tề Bắc Thần vì thái độ vô phép của đại thiếu gia Tề Lục Hề.
"Phải đấy, đại thiếu gia mà không làm gương chỉ sợ trên dưới sẽ noi theo."
"Lục Hề cũng mới về nước không lâu, đi du học lâu như vậy nên sống theo Tây có chút buông thả, tiền bối như chúng ta phải có lòng vị tha."
"Đúng đó, dù sao cũng là người nhà đừng có lúc nào cũng quy tắc được không."
"Bản lĩnh đã không có, còn ngông cuồng như vậy, để tránh nó gây chuyện làm mất mặt Tề gia, lão gia người nên dạy dỗ lại đứa trẻ hư này rồi."
Càng bàn luận thì càng chia ra làm hai phe.


Tề Bắc Thần ngồi ở giữa bàn ăn khẽ cau mày với sự ồn ào của bọn họ.

Hắn ta không phải không hiểu bọn họ muốn nói gì, chỉ là đứa con kia thật sự cần phải dạy dỗ nên lúc nãy mới làm như vậy.

Nhưng bây giờ nhìn tấm thẻ bài này xem ra phải đổi cách khác rồi.
Cũng lúc mấy bà phu nhân lớn nhỏ đang tranh luận, đâm chọt nhau thì thuộc hạ của hắn đi vào khẽ nói bên tai Tề Bắc Thần cái gì đó.
Tề Kiệt và Tề Mộc Dã ngồi trên bàn ăn cũng cảm nhận được theo sự rời đi của tên thuộc hạ trạng thái Tề Bắc Thần đã tốt hơn.

Thậm chí còn tốt hơn mọi ngày.
Tề Bắc Thần cần lấy thẻ bài trên tay liền bật cười thật to rồi gọi quản gia.
"Quản gia."
Lão quản gia thấy tâm trạng của Tề Bắc Thần tốt lên cũng nhẹ nhõm mà đi lại bên cạnh hắn ta.
"Lão gia."
"Ông đến thư phòng lấy chìa khóa chiếc Hongqi đưa qua cho đại thiếu gia."
Mọi người vừa nghe xong liền trố mắt nhìn.

Không phải nói phạt hay sao.

Sao bây giờ là thưởng rồi.

Còn là chìa khóa của chiếc Hongqi.

Phải nói Tề Bắc Thần cực kì thích chiếc xe này đến Tề Kiệt cũng không dám đụng vào.


Bây giờ lại không tiếc lấy một chút mang cho đại thiếu gia Tề Lục Hề.

Có phải chăng vị trí của đại thiếu gia nhà họ Tề đã được khẳng định.
Tề Lục Hề nhìn chiếc chìa khóa xong liền quẳng vào sọt rác.

Cô cũng không phải ăn xin mà hắn cho thứ này.

Huống hồ việc cô phế Nam Dạ Khát chỉ do hắn ta không biết điều làm cô chướng mắt thôi.
"Này, con làm gì thế hả.

Lão gia thấy được thì làm sao.

Nó đáng tiền lắm đó." Nhị phu nhân đang ăn trái cây thấy hành động của con mình liền bị nghẹn.

Cho dù không thích thì cũng là tiền đó, có đâu lại dứt khoát cho nó bay vào sọt rác như vậy.
Thẩm Miên: "..." Vị nhị phu nhân này cuối cùng lấy nam chính là vì yêu hay vì tiền vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui