Hàn Nhạc cũng không phải đồ ngốc.
Hắn muốn dỗ vợ, phải dỗ chứ, nhưng hắn cũng muốn giải quyết êm đẹp chuyện này. Nhị đệ vừa mới trộm tiền hắn đã giao bình tiền cho Trần Kiều, nhị đệ sẽ nghĩ thế nào chứ?
Hàn Nhạc tạm thời không động vào bình tiền. Có lần Hàn Giang lại đòi tiền hắn, nói là mua cái trống bỏi cho Thắng ca nhi chơi, Hàn Nhạc trực tiếp đưa nhị đệ tới Tây phòng lấy. Huynh trưởng sảng khoái đưa tiền như vậy, Hàn Giang lập tức quên mất chuyện ăn gà lần trước, căn bản không biết trong lòng đại ca tính toán cái gì.
Thật Hàn Nhạc không phải không muốn cho nhị đệ tiêu tiền, hắn chỉ không hài lòng Tào Trân Châu luôn đứng sau xúi giục nhị đệ tiêu tiền lung tung, vậy nên mới quyết tâm quản chặt.
Nửa tháng nữa lại trôi qua, Thắng ca nhi sắp được tròn một tháng, hôm đó Hàn Nhạc, Trần Kiều cùng tới sương phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mùa đông trời giá rét, cửa sổ đều đóng chặt, mặc dù phòng Nhị đệ ấm áp nhưng vẫn nồng nặc mùi sữa
Trần Kiều không quen, nhưng cũng không có biểu hiện ra mặt, tò mò mà nhìn về phía đứa bé đang quấn tã lót.
Thắng ca nhi sắp đầy tháng, sinh ra đã được bảy cân, mấy tháng nay Tào Trân Châu có thịt ăn, còn uống vài bữa canh gà, nên Thắng ca nhi càng thêm trắng trẻo, mập mạp. Bé trai có vẻ ngoài cực giống anh em Hàn gia, mắt to mi cong, khó trách Hàn Giang yêu ai yêu cả đường đi, đối xử rất tốt với Tào Trân Châu. Trần Kiều ngồi một bên nhìn, cũng rất thích cháu trai mập mạp này.
Cháu trai là cháu trai, Tào Trân Châu là Tào Trân Châu, lòng dạ Trần Kiều không hẹp hòi đến mức giận chó đánh mèo lên con của Tào Trân Châu.
“Chị dâu ôm một cái đi.”
Tào Trân Châu ngồi ở đầu giường, Hàn Giang ôm đứa bé tới đây, thân thiện nói. Đối với Trần Kiều xinh đẹp, Hàn Giang vẫn luôn rất thân thiết.
Tào Trân Châu nhìn Hàn Giang lấy lòng Trần Kiều, lặng lẽ bĩu môi.
Lực chú ý Trần Kiều đều ở trên người Thắng ca nhi, vụng về tiếp nhận đứa bé, mới vừa ôm, tiểu gia hoả đột nhiên cười với nàng.
Trần Kiều cũng vô thức cười lên, Hàn Nhạc đứng bên cạnh nhìn sườn mặt xinh đẹp của nàng, càng mong chờ đứa con do hai người sinh ra.
Nhìn qua cháu trai, Hàn Nhạc đột nhiên nói với Trần Kiều:
“Thắng ca nhi là đứa bé đầu tiên của nhà chúng ta, tiệc đầy tháng phải làm thật lớn. Ba anh em chúng ta cũng chưa từng làm việc này, phải nhờ nàng lo lắng nhiều rồi. Tiền cần tiêu thì cứ tiêu, không phải tiết kiệm.”
Giọng điệu của một người chồng nghiêm khắc dặn dò vợ.
Hàn Giang nghe xong, trong lòng vui vẻ, đại ca muốn làm tiệc rượu thật hoành tráng cho con của hắn đấy!
Tào Trân Châu đầu tiên là vui vẻ, nhưng vừa thấy khuôn mặt tươi như hoa của Trần Kiều mà không có bất kì bất mãn nào, tâm tư Tào Trân Châu vừa chuyển, đột nhiên phản ứng lại! Ý của anh chồng là cho Trần Kiều quản gia sao?
Bình tiền đặt ở Tây phòng, ba anh em đều có thể lấy được, Tào Trân Châu không sờ được, Trần Kiều cũng không sờ được, nàng ra không có gì để nói, nhưng bây giờ anh chồng đem tiền bình giao cho Trần Kiều, Trần Kiều quản tiền, nàng còn có thể buông tay? Mắt thấy cuối năm trong nhà liền phải bán heo, sẽ thu được mấy chục lượng bạc!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tào Trân Châu định nói cái gì đó, nhưng da mặt dày như nàng cũng không dám làm trò trước mặt anh chồng, chỉ trích cách làm của anh ấy.
Nhưng vào lúc này, Trần Kiều lại cười hỏi:
“Em dâu, nhà muội bên kia phải mời ai, muội nói với ta một tiếng, ta sẽ tính toán xem nên làm mấy bàn tiệc.”
Tâm trạng Tào Trân Châu không tốt, cười nói:
“Nhất thời cũng nhớ không nổi, chờ muội tính xong sẽ nói lại cho chị dâu.”
Trần Kiều gật đầu nhìn Hàn Nhạc, nàng đứng xuống đất nói:
“Vậy các đệ trông Thắng ca nhi đi, chúng ta đi chuẩn bị tiệc rượu.”
Hàn Giang giao con trai cho vợ, ra cửa tiễn anh trai và chị dâu.
Con trai đầy tháng là chuyện vui, nhưng Hàn Giang lại không ngờ hắn vừa mới về phòng đã bị Tào Trân Châu dội một chậu nước lạnh:
“Thấy chưa? Đại ca muốn cho chị dâu quản gia, chàng còn nói đại ca không so đo chuyện chúng ta lấy tiền từ cái bình, vậy bây giờ là gì đây?”
Hàn Giang không hiểu chuyện gì, mờ mịt nhìn người phụ nữ đang ngồi ở đầu giường.
Tào Trân Châu cắn răng nói:
“Đại ca bảo chị dâu lo liệu tiệc đầy tháng, thế chị dâu sẽ lấy tiền ở đâu ra?”
Hàn Giang rốt cuộc đã hiểu, nghĩ một lát, hắn cười nói:
“Chị dâu chuẩn bị tiệc, đại ca đương nhiên phải đưa tiền rồi, cũng chưa chắc sau này đều như vậy.”
Tào Trân Châu cười lạnh:
“Có phải hay không, chúng ta chờ mà xem.”
Hàn Giang bị nàng nói thế, trong lòng cũng không yên.
Tào Trân Châu tức đến hộc máu, bên kia khi Trần Kiều về Đông phòng, cuối cùng nhịn không được đắc ý vì kế hoạch đã thành công, cười.
“Vui vẻ không?”
Hàn Nhạc cúi đầu nhìn nàng.
Trần Kiều hừ một tiếng, cởi giày leo lên giường, kết quả nàng vừa mới bò tới đầu giường đất, Hàn Nhạc đã nhào tới từ phía sau ôm chặt nàng.
Trần Kiều quay đầu lại trừng hắn:
“Làm gì vậy?”
Ánh mắt Hàn Nhạc sáng quắc nhìn đôi mắt đào hoa xinh đẹp của nàng:
“Vài ngày rồi nàng chưa cho ta.”
Mấy ngày nay nàng rầu rĩ không vui, Hàn Nhạc cũng ngại ôm nàng.
Trần Kiều đưa mắt nhìn ra cửa, thấy rèm đã bị hắn kéo xuống.
Hắn quá nhiệt tình, Trần Kiều định từ chối nhưng mà dù sao tâm trạng nàng cũng rất tốt, nháo cùng hắn một chút cũng được.
Nhận được sự đồng ý ngầm, Hàn Nhạc nhanh chóng buông chăn, ôm Kiều tiểu thư nằm xuống, hắn cũng lập tức nằm theo.
“Kiều Kiều, nàng cũng sinh cho ta một đứa con trai đi!”
Quá thèm con nhà người ta, cuối cùng Hàn Nhạc giữ khuôn mặt Trần Kiều, dường như nảy sinh ý nghĩ ác độc nói.
Đôi mắt Trần Kiều mê mang, trong đầu hiện lên dáng vẻ đáng yêu của Thắng ca nhi khi cười, lần đầu tiên nàng cảm thấy sinh một đứa trẻ cũng không tồi. Hàn Nhạc còn đẹp trai hơn Hàn Giang, con trai của bọn họ chắc chắn sẽ càng tuấn tú hơn. Nàng cũng xinh đẹp hơn Tào Trân Châu, nếu sinh con gái, chắc chắn sẽ giống nàng.
Khi nàng còn chưa hoàn hồn, Hàn Nhạc đột nhiên cầm cái gối nhét dưới eo nàng.
Trần Kiều ngạc nhiên nói:
“Làm gì thế?”
Hàn Nhạc nhìn nàng cười:
“Người ta nói như vậy sẽ dễ mang thai.”
Trần Kiều lại trừng mắt nhìn hắn một cái, miệng nói không vội nhưng chẳng phải vẫn mong đợi nàng sớm sinh con à? May là lót gối như này cũng không khó chịu lắm nên Trần Kiều cũng tùy hắn.
Hai vợ chồng nằm xuống một lần nữa, bắt đầu thương lượng về tiệc đầy tháng. Ngoài miệng Hàn Nhạc nói không biết, nhưng thật ra tổ chức tiệc rượu thế nào hắn còn hiểu hơn Trần Kiều, mời thôn dân hay mua rượu và thức ăn gì đó, hắn đều biết rất rõ.
“Chúng ta còn phải tặng quà cho Thắng ca nhi nữa.”
Hàn Nhạc ôm vợ, thấp giọng nói.
Trần Kiều cười:
“Ta có hai cái khóa trường mệnh…”
“Nàng để lại cho con của chúng ta đi.”
Hàn Nhạc lập tức đánh gãy nàng. Hắn biết trong tay nàng đều là thứ tốt.
Cho nên mới nói, cháu trai với con ruột vẫn có sự khác biệt, Hàn Nhạc đối tốt với các em trai, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là người bình thường.
Trần Kiều từng cảm thấy Hàn Nhạc đôi khi quá keo kiệt, nhưng nàng lại thích cái suy nghĩ này của hắn.
“Vậy buổi chiều chúng ta lên thị trấn, chọn cho Thắng ca nhi một cái tốt bình thường, không phải là ngày nào cũng bịa đặt về ta sao, ta sẽ tặng cho Thắng ca nhi một đôi vòng tay tốt trước mặt thôn dân, vậy thì sau này nàng ta có nói linh tinh về ta, người khác cũng sẽ không tin.”
Dựa vào cái ôm nóng hầm hập của hắn, Trần Kiều nói ra tính toán của mình.
Hàn Nhạc nói:
“Ừ, sau này bán được heo, ta sẽ cho trả lại cho nàng.”
Bây giờ có chút của cải này, làm tiệc đầy tháng thì sẽ không còn bao nhiêu, chắc chắn phải dùng tiền của nàng mua vòng tay.
Hôm sau hai vợ chồng đi chợ, trừ đồ ăn làm tiệc rượu ra, Trần Kiều còn phải mua sổ sách để cho thấy mình sẽ không tham của chung.
“Không cần đâu.”
Hàn Nhạc định ngăn cản, hắn tin nàng.
Trần Kiều hừ nói:
“Cũng không phải cho chàng xem.”
Hàn Nhạc nghĩ đến nhị đệ và em dâu, im lặng.
Tiệc đầy tháng ở Hàn gia, Trần Kiều làm rất đẹp, mỗi bàn đều có mấy món ăn mặn, số lượng cũng đủ, đến lúc họ hàng thân thích lên tặng quà, nàng thay mặt hai vợ chồng đeo vào cánh tay nhỏ bụ bẫm của Thắng ca nhi một cái vòng bạc.
Thân thích của Hàn gia, trừ nhà mẹ đẻ Trần Kiều ra, đều là nhà có gia cảnh bình thường thậm chí còn có người keo kiệt, thấy Trần Kiều vung tay hào phóng như vậy, đôi mắt sáng lên, bàn tán với nhau. Ai cũng đều đã biết Trần Kiều rất tốt với cháu trai, lại nghĩ đến Tào Trân Châu bình thường luôn oán giận đủ kiểu với Trần Kiều, trong lòng tự nhiên sẽ có một cán cân.
Mọi người đều khen Trần Kiều là chị dâu tốt, Hồ thị không thích nghe, thấy Điền thị cũng tới làm khách, Hồ thị đột nhiên cười nói:
“Bà thông gia, sang năm Hổ Tử nhà chúng tôi được sáu tuổi, bà xem có thể đưa nó tới trường tư thục học hay không, để ông thông gia dạy dỗ nó giúp chúng tôi? Haiz, chúng tôi đều là nông dân, cũng không mong hắn thi được Tú Tài, biết chữ là được rồi.”
Điền thị nghĩ thầm, ai là bà thông gia với bà ta chứ?
Khách khứa ngồi cùng bàn đều nhìn bà, Điền thị mỉm cười, nói:
“Được thôi, chúng ta là thân thích, chỉ cần đóng một nửa tiền học là được rồi”
Thôn dân đều biết, Lâm phu tử nhận học sinh, một năm sẽ nhận một lượng bạc tiền nhập học, Điền thị vừa mở miệng đã miễn cho Tào gia nửa tiền, rất hào phóng.
Nhưng Hồ thị lại muốn miễn phí cơ, cho dù là nửa lượng bạc bà cũng thấy tiếc tiền.
Mấp máy môi, những lời “miễn thu nốt số còn lại đi” cuối cùng Hồ thị cũng không có mặt mũi để nói ra.
Điền thị tiếp tục nói chuyện phiếm với người khác.
Tiệc rượu kết thúc, tiễn hết khách, Hàn Giang giúp huynh trưởng quét sân xong, chờ không nổi mà về sương phòng ngay.
Hôm nay Nhị phòng nhận được rất nhiều quà, đây là quà cho sản phụ và quà đầu tháng của em bé, nên bọn họ không cần góp vào của chung.
Nhìn tới nhìn lui, Hàn Giang ôm con trai gặm bàn tay mập mạp của bé:
“Vẫn là chị dâu chịu chi.”
Người có tiền đúng là không giống nhau.
Tào Trân Châu nói:
“Tiền nàng ta tiêu cũng là tiền của nhà chúng ta thôi.”
Hàn Giang không thích nghe, lườm nàng:
“Nhà chúng ta chỉ có mấy trăm đồng, bữa tiệc này chỉ sợ chị dâu cũng phải bù vào, làm gì còn tiền để mua vòng tay.”
Tào Trân Châu không tin:
“Không phải tháng Tám vừa rồi chàng mới kiếm được hai lượng bạc à?”
Hàn Giang nói:
“Nuôi heo không cần tiêu tiền à? Ngươi tưởng cám heo nhiều như vậy là do gió thổi tới chắc? Còn có thịt và canh gà cho nàng ăn, không cần phải tiêu tiền sao?”
Tròng mắt Tào Trân Châu xoay chuyển, nhỏ giọng nói:
“Nửa năm qua đại ca không chỉ nuôi heo, mà còn săn được không ít món ăn thôn quê, tiền mua cám heo đều dùng bạc mà chàng kiếm, chờ bán được heo rồi, thể nào đại ca cũng cho chúng ta chút tiền tiêu vặt.”
Lời này cũng có lý, cuối cùng Hàn Giang không lại cãi lại.
.
Tháng Chạp, nhà nào cũng vội vàng mua thịt ăn Tết, gà vịt cá heo, củi gạo mắm muối đều tăng giá, có thể nói đây là lúc đắt nhất trong năm.
Chuồng gà của Trần Kiều lúc trước có tổng cộng sống hai mươi tám con, có mấy con bị bệnh chết, có con bị chồn trộm đi…
Lúc biết chồn sẽ ăn trộm gà, Trần Kiều bị tức chết rồi, bộ dáng tức giận y hệt con chồn, khiến Hàn Nhạc thấy rất buồn cười.
Bây giờ nhìn chuồng gà, nghĩ tới một năm ngọt ngào với vài lần ồn ào, Hàn Nhạc rất thỏa mãn.
Trần Kiều để lại tám con gà mái đẻ trứng, một con gà trống, sau đó bảo Hàn Nhạc bắt mười chín con trói lại, cũng trói một con lợn rừng luôn, đem tới thị trấn bán.
Sau nửa năm, mười bốn con lợn rừng còn sống được Hàn Nhạc chăm sóc cẩn thận nặng tới hai trăm cân. Vì rất quý hiếm, nên Hàn Nhạc tính một lần bán một con, thà phải tới thị trấn nhiều lần cũng muốn bán được giá cao.
Con lợn rừng đầu tiên, Hàn Nhạc bán được giá tốt tám lượng, cùng với gà của Trần Kiều cộng lại cũng được năm trăm lượng, bán được lời hơn hẳn trấn trên.
Bán lợn rừng xong, Hàn Nhạc tới tiệm vải mua bốn tấm vải mịn, cho hai đệ đệ và hai cô vợ mỗi người một tấm xem như chúc mừng, dù sao ăn Tết cũng cần có quần áo mới. Hàn Nhạc còn dạo một vòng cửa hàng trang sức, xem đến hoa cả mắt, cuối cùng quyết định mấy ngày nữa sẽ dẫn Kiều tiểu thư vào thị trấn để nàng tự chọn.
Về tới nhà, Hàn Nhạc giao tiền cho Trần Kiều, rồi bảo nàng đưa hai tấm vải mịn cho Nhị phòng.
Trần Kiều cầm ba tấm vải đi, mỉm cười để Tào Trân Châu chọn trước.
Tào Trân Châu thấy hai tấm vải mịn giống nhau như đúc, liền hiểu mục đích của Trần Kiều.
Nàng tùy tiện cầm một cái, hỏi lại Trần Kiều:
“Chị dâu, con heo kia bán được bao nhiêu tiền vậy?”
Hàn Giang cũng nhìn qua.
Trần Kiều nói đúng sự thật:
“Hôm nay đại ca các đệ may mắn, vừa mới vào thành đã gặp được vị lão gia giàu có, lập tức trả tám lượng, ngày mai chắc là không có chuyện tốt như vậy nữa, những các quản sự phụ trách thu mua đó chỉ biết tận lực ép giá, nên mình cũng chỉ cố mà vớt vát thôi.”
Tào Trân Châu đưa mắt nhìn Hàn Giang.
Buổi chiều, Hàn Giang nhịn không được mà tới Tây phòng, lục lọi khắp phòng, cũng không tìm thấy bình tiền quen thuộc.
Tốt lắm, lúc trong nhà không có tiền thì đại ca công khai để bình tiền bên ngoài, nhưng bây giờ kiếm được nhiều tiền rồi, đại ca và chị dâu lại nuốt trọn!
Hàn Giang rất tức giận, cảm thấy đại ca đã thay đổi rồi!
Tào Trân Châu ngồi ở đầu giường đất, vừa ôm con, vừa châm chọc:
“Ta đã sớm nói rồi, có chị dâu ở đây, trong mắt đại ca có anh em các chàng à? Chàng đúng là đồ ngốc, kiếm được ít tiền cũng góp vào của chung.”
Hàn Giang buồn bã, không để ý tới nàng.
Tiếp theo, ngày nào Hàn Nhạc cũng tới thị trấn, bán hết lợn rừng, giá từ bốn lượng đến mười lượng.
Mười bốn con heo, giữ lại hai con, hai con đổi cho lão Điền nên chỉ có thể bán mười con, cộng thêm con lợn nái được bán giá cao, mười lượng bạc.
Hôm nay là hai mươi ba tháng Chạp, Hàn Nhạc muốn tới thị trấn bán nốt con lợn rừng cuối cùng, bảo Trần Kiều đi cùng hắn.
Trước khi xuất phát, Trần Kiều cất sáu mươi lượng tiền chung vào hộp khoá lại, rồi giấu trong tủ quần áo, cuối cùng cũng khoá luôn cả tủ quần áo.
Hàn Nhạc cảm thấy Kiều tiểu thư quá mức cẩn thận, nhị đệ hồ đồ, Tào Trân Châu lớn mật cũng không dám vào phòng bọn họ làm loạn.
Trần Kiều dỗi nói:
“Lỡ mất, ta sợ ba anh em các chàng bắt đền ta, ta cũng không đền nổi đâu.”
Hàn Nhạc đè nàng cánh tủ, ngả ngớn hôn môi nàng:
“Một trăm lượng cũng không so sánh được với nàng.”
Trần Kiều hừ một tiếng:
“Ý của chàng là nếu một ngàn lượng sẽ hơn ta à?”
Hàn Nhạc cười:
“Núi vàng núi bạc cũng không bằng nàng, được chưa?”
Trần Kiều đỏ mặt.
Hai vợ chồng ngọt ngào hôn nhau một lát rồi mới sóng vai ra khỏi cửa, lại thấy Tào Trân Châu từ sương phòng đi ra, Hàn Giang cũng đi theo phía sau.
“Đại ca, chị dâu, muội muốn mua cho Thắng ca nhi đôi giày đầu hổ, bảo cha nó đi cùng hai người lên thị trấn đi, trong thành đồ sẽ đẹp hơn.”
Tào Trân Châu mỉm cười tự nhiên nói.
Hàn Nhạc nhìn về phía đệ đệ.
Hàn Giang căng da đầu nói:
“Lâu rồi đệ cũng chưa vào thị trấn. ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...