Trần Kiều ngày càng đầy đặn. Nàng mập lên chưa chắc là do Hàn Nhạc chăm sóc, nhưng lợn rừng càng ngày càng lớn thì chắc chắn là có công của Hàn Nhạc.
Tết Đoan Ngọ vừa qua không lâu, lợn rừng đã sinh lợn con. Hơn nửa đêm phát ra tiếng động, Trần Kiều ngủ rất say nên không nghe thấy tiếng, Hàn Nhạc gần đây vẫn luôn trông ngóng việc này nên lợn rừng vừa mới hừ hừ hai tiếng, hắn đã xốc lên chăn đứng dậy, dọa Trần Kiều một trận.
“Ta tới chuồng heo xem, nàng ngủ tiếp đi.”
Hàn Nhạc rất hưng phấn, cười với vợ đang nằm trong ổ chăn, nói xong liền mở cửa chạy ra ngoài.
Trần Kiều không hiểu chuyện nuôi heo, nhưng bụng lợn rừng có tiến triển gì Hàn Nhạc đều nói cho nàng, nàng nghe nhiều nên cũng đoán được lý do tại sao. Chắc là bị lây cảm xúc hưng phấn của Hàn Nhạc, Trần Kiều cũng tò mò về lợn con. Hàn Nhạc vừa mới ra ngoài không lâu, nàng cũng bò dậy mặc quần áo rồi đi ra sân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vợ chồng Hàn Giang, Hàn Húc cũng tới, vây quanh chuồng heo muốn xem náo nhiệt.
Trần Kiều cũng đi tới.
Hàn Nhạc vừa vặn quay đầu lại, bảo bọn hắn về phòng, lợn rừng không phải là heo nhà, nhìn thấy nhiều người như vậy sẽ cảnh giác.
Đám người Trần Kiều liền trở về phòng trước.
Trần Kiều muốn chờ Hàn Nhạc về rồi mới ngủ tiếp, nhưng cho đến tận lúc nàng ngủ thiếp đi, Hàn Nhạc vẫn chưa trở về.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Trần Kiều đã bị Hàn Nhạc đánh thức, nàng mơ màng mà mở to mắt, Hàn Nhạc đứng trên đất, bàn tay to giữ mặt nàng để hôn môi, mắt đen sáng ngời:
“Sinh xong rồi, tới xem không?”
Lúc đó ánh mắt người đàn ông này thật giống như có một rương châu báu muốn tặng cho Kiều tiểu thư.
Trần Kiều lăn lộn bò lên, nàng cũng không thể ngờ rằng mình đường đường là thiên kim của phủ Quốc công lại có một ngày sẽ hưng phấn vì chuyện heo sinh con.
Hai vợ chồng bước nhanh tới chuồng heo.
Chỗ này có mùi không dễ ngửi lắm, Trần Kiều ngửi mùi này cũng đã thành quan. Nàng vừa nhìn đã thấy chú lợn rừng màu đen nằm trong ổ, có mấy con lợn con màu vàng, màu nâu đang rúc vào bụng mẹ.
“Đếm xem có mấy con.”
Hàn Nhạc nói bên tai nàng.
Trần Kiều thử đếm, bởi vì heo con nằm sát nhau, còn dẫm lên đầu anh em mà bò lung tung, Trần Kiều đếm ba lần liền, cuối cùng mới xác định, tổng cộng có mười sáu con! Chịu sự ảnh hưởng từ Hàn Nhạc, Trần Kiều lập tức tính toán trong đầu, nuôi một con lợn rừng thì có thể bán bốn, năm lượng bạc, mười sáu con, là sáu, bảy mươi lạng đấy!
Nàng ngửa đầu, cao hứng nhìn người đàn ông cao hơn mình cả cái đầu, có tiền đúng là chuyện vui.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn đôi mắt đào hoa vui sướng của cô gái nhỏ, trong lòng Hàn Nhạc, nhất thời dâng lên một cảm giác tự hào phấn khởi, cuối cùng, hắn cũng có thể khoe khoang chút gia tài trước mặt Kiều tiểu thư. Là một người chồng, Hàn Nhạc vẫn muốn kiếm được nhiều tiền để vợ con có cuộc sống tốt hơn.
“Ông ngoại nói trước tiên ta có thể lai giống lợn rừng với heo nhà, để xem có tương thích với nhau không rồi sau này chúng ta sẽ chuyên nuôi lợn rừng.”
Nắm tay Trần Kiều, Hàn Nhạc nhìn đám heo con nói, hắn đã ôm qua từng con heo một, mười sáu con, chín cái bảy đực, heo đực sẽ để lại hai chú, còn lại thì nuôi bán lấy tiền.
Trần Kiều nghĩ thầm, nuôi gà không có lời, cuối cùng vẫn phải nuôi heo.
Nhưng mà một người đàn ông như Hàn Nhạc, ở nhà nông cũng được xem là rất lợi hại nhỉ?
“Mau ngủ đi, đôi mắt chàng đỏ lên cả rồi.”
Xem heo xong, Trần Kiều nhớ tới chuyện Hàn Nhạc cả đêm không ngủ, nhỏ giọng khuyên nhủ.
Hàn Nhạc hoàn toàn không buồn ngủ, về phòng cầm tiền rồi lên trấn trên mua cám heo, heo con ăn rất khoẻ.
Mấy ngày sau, có không ít người tới Hàn gia xem lợn con, Lâm Bá Viễn, Điền thị và lão Điền - ông ngoại của Trần Kiều cũng tới, khiến không khí củ nhà họ Hàn càng thêm vui vẻ.
Hàn Nhạc biếu lão Điền một con lợn con, sau trăng tròn sẽ mang qua, xem như cảm ơn ông đã giúp đỡ
Lão Điền lắc đầu, cười nói:
“Hay là như vậy đi, ông đổi ba con đực lấy ba con lợn rừng, chúng ta chia nhau ra nuôi. ”
Thịt lợn rừng chưa chắc đã ngon hơn thịt heo nhà, nhưng nó rất hiếm, mang lợn rừng tới thị trấn có thể nhanh chóng bị bọn nhà giàu ham của lạ cướp sạch, giá còn cao, cho nên sự trao đổi của lão Điền cũng rất hợp lý.
Hàn Nhạc nói đổi hai lấy hai là được, nhưng lão Điền lại không muốn chiếm lợi ích của cháu rể.
Vui vẻ xong, Hàn Nhạc phải cẩn thận hầu hạ đám heo con này, chú Trương tới giới thiệu việc làm cho bọn họ, Hàn Nhạc liền bảo nhị đệ đi.
Mới vừa thành thân không lâu mà chồng đã không ở nhà, Tào Trân Châu rất không vui, nhưng Hàn Nhạc ở lại để chăm sóc heo chứ không phải lười biếng, thích nhàn hạ, nên nàng cũng chỉ có thể nghe theo sắp xếp của anh chồng, lưu luyến tiễn Hàn Giang đi.
.
Đây là lần đầu tiên Hàn Giang đi làm trong năm nay. Hắn sẽ ở bên ngoài hơn hai tháng, trước Trung Thu sẽ về, ước tính kiếm được hai lượng bạc. Đương nhiên, tiền quản đốc phát là bằng đơn vị đồng, cộng lại cũng được hơn hai lượng.
Vào vụ mùa thu hoạch, Hàn Nhạc dẫn lão tam đang nghỉ học xuống ruộng thu hoạch đậu phộng, khi Hàn Giang trở về, Xuân Hạnh đang đứng trong bếp nướng bánh áp chảo.
Hàn Giang suýt chút nữa cho rằng mình đi nhầm nhà.
“Tiểu thư, nhị gia đã trở về!”
Xuân Hạnh nhìn thấy hắn, lớn tiếng gọi.
Trần Kiều đang may quần áo cho Hàn Nhạc ở trong phòng, nghe nói lão nhị đã về, nàng liền ra nghênh đón.
“Chị dâu. ” Hàn Giang cười gọi.
Trần Kiều thấy hắn mồ hôi đầy đầu, khuyên nhủ:
“Mau vào phòng nghỉ một lát đi, cơm sắp chín rồi.”
Hàn Giang gật đầu, đi tới sương phòng. Theo dự tính, Tào Trân Châu sẽ sinh vào tháng Mười, bây giờ bụng nàng rất to, nhòn nhọn, thôn dân đều nói đó là con trai, chính nàng cũng cảm thấy thật kiêu ngạo.
Thai phụ tham ngủ, Tào Trân Châu ngủ gật ở đầu giường, nhìn thấy chồng, nàng vui vẻ ngồi dậy.
Hàn Giang thấy bụng nàng đã to, cũng rất vui vẻ, nhưng vẫn hỏi trước:
“Xuân Hạnh tới đây khi nào vậy?”
Tào Trân Châu hừ hừ, nhìn về phía phòng chính nói:
“Sau khi chàng đi, ta với chị dâu thay phiên nấu cơm, nhưng sau đó cơ thể ta trở nên nặng nề, bụng to eo mỏi. Theo lý thuyết thì chị dâu phải nấu cơm mới đúng chứ? Nhưng đại ca thương chị dâu phải hầu hạ ta, nên mới gọi Xuân Hạnh tới.”
Hàn Giang không nói gì.
“Cái này bị bẩn rồi, đổi cái khác cho sạch đi.”
Tào Trân Châu thấy người hắn bẩn thỉu, ngồi ở đầu giường nói.
Hàn Giang nghĩ một lúc, rồi uống miếng nước nói:
“Không cần, lát nữa ta sẽ đi đưa cơm cho đại ca, buổi chiều đi theo làm việc luôn.”
Nhắc tới làm việc, Tào Trân Châu nhìn nhìn cổ tay áo của người đàn ông, nhỏ giọng hỏi:
“Tiền công được phát có nhiều không?”
Hàn Giang bẩm báo đúng sự thật.
Ánh mắt Tào Trân Châu sáng lên, vươn tay ra:
“Cho ta một lượng!”
Hàn Giang trừng mắt:
“Cho nàng làm gì?”
Tiền mà hắn và đại ca kiếm được trước nay đều để chung một chỗ, giấu trong cái bình ở Tây phòng.
Tào Trân Châu bĩu môi, vuốt bụng nói:
“Chàng có biết hai tháng nay ta rất khó chịu không? Mang thai thèm ăn, đại ca và chị dâu không chủ động mua cho ta, ta đi đòi bọn họ thì cũng không tốt, muốn ăn gì cũng phải nghẹn, chàng cho ta chút tiền, sau này ta muốn ăn kẹo hồ lô thì tự mua là được.”
“Nhưng cũng không cần một lượng chứ.”
Hàn Giang cúi đầu, đếm hai mươi đồng ra trước mặt vợ, “Cho nàng này, đủ để nàng tiêu đấy.”
Vợ phải sinh con trai cho hắn, Hàn Giang cũng không keo kiệt đến mức không cho nàng chút tiền. Trước kia cuộc sống trong nhà không được tốt lắm, đại ca không muốn tiêu lung tung, hắn cũng tiếc khi phải đưa tiền cho vợ, nhưng bây giờ lại không giống, có lợn rừng, điều kiện trong nhà sẽ càng ngày càng tốt, một tháng cho Tào Trân Châu hai mươi đồng, cũng không tính là quá lãng phí.
Để tránh Tào Trân Châu tiếp tục nhòm ngó tiền công của hắn, Hàn Giang đi tới Tây phòng, tự mình giữ lại hai mươi đồng, số còn lại thì bỏ vào bình. Trước khi bỏ vào, Hàn Giang đếm sơ qua bên trong, phát hiện so với khi hắn rời nhà thì nhiều hơn ba, bốn trăm đồng, chắc chắn là do đại ca lên núi Lão Hổ săn bắt để làm mấy món ăn thôn quê.
Cơm nấu xong, Hàn Giang vui mừng phát hiện Xuân Hạnh làm bánh nhân thịt.
“Chị dâu lại phải tốn tiền rồi.”
Hàn Giang cảm động nói với Trần Kiều, hắn nhớ khi gieo trồng vào mùa xuân, đại ca có nói thịt trong nhà là do chị dâu mua.
Trần Kiều ngẩn người. Đối với suy nghĩ của Hàn Giang, nàng cười nói:
“Đại ca đệ mua thịt đấy.”
Bụng Tào Trân Châu càng lúc càng lớn, heo con cũng dần dần lớn lên, ngày lành đang ở trước mắt, gần đây Hàn Nhạc tiêu tiền cũng hào phóng hơn nhiều. Đầu tiên là bảo nàng gọi Xuân Hạnh tới đây giúp đỡ, hắn sẽ trả tiền công, tiếp theo là luôn mua thịt về nhà, cải thiện bữa ăn. Hàn Nhạc đều dùng tiền hắn kiếm được do săn bắt, không đụng tới đồ cưới của nàng.
Hàn Giang “Ồ” một tiếng, ai trả tiền cũng được, trong nhà có thịt ăn là tốt rồi!
Ăn no, Hàn Giang nhấc cái giỏ lên, xuống ruộng đưa cơm.
Huynh đệ gặp lại, Hàn Nhạc, Hàn Húc đều rất cao hứng. Hàn Giang nói hắn cho Tào Trân Châu hai mươi đồng để tiêu vặt, Hàn Nhạc cũng không để bụng.
Vào lúc hoàng hôn, ba anh em đẩy một xe đậu phộng về nhà, đó là xe mượn của thôn dân, đi nhanh còn trả.
Ba anh em cởi quần áo bẩn ra, còn lại thì là việc của Xuân Hạnh.
Hàn Nhạc chỉ bảo Xuân Hạnh giặt quần áo nấu cơm, tránh cho Kiều tiểu thư của hắn lại bị Tào Trân Châu đang bụng to sai khiến, còn việc nhà nông thì hắn cũng không cần Xuân Hạnh nhúng tay vào.
Đối với vấn đề này, Trần Kiều thỉnh thoảng sẽ nghĩ rằng nếu lợn rừng không mang thai thì sẽ không có ai mua heo để hắn có tiền thuê Xuân Hạnh, Tào Trân Châu lại không thể làm việc được, Hàn Nhạc sẽ bỏ thể diện anh chồng để tự mình nấu cơm, chẳng lẽ cuối cùng lại muốn nàng phải đảm nhận tất cả việc nhà, bao gồm cả giặt quần áo giúp Tào Trân Châu hành động không tiện à?
Tiếc rằng trên đời này không có chữ nếu, trong nhà có lợn rừng, Hàn Nhạc chịu tiêu tiền, Trần Kiều vĩnh viễn sẽ không biết được đáp án.
Dù sao thì nàng có thể tiếp tục nhàn nhã là được.
.
Cuối tháng Mười, tuyết rơi dày đặc, Tào Trân Châu lăn lộn cả ngày, lúc trời tối cuối cùng cũng sinh được một đứa con trai bụ bẫm nặng bảy cân*.
*1 cân Trung Quốc (市斤) = 0,5 kg Việt Nam
Hàn Giang sướng tới phát điên, đương nhiên bác trai Hàn Nhạc cũng rất vui vẻ, dặn dò đệ đệ phải tốt với Tào Trân Châu.
Lúc đầu Trần Kiều không để tâm lắm, Tào Trân Châu sinh hay không sinh thì liên quan gì đến nàng, nhưng mà càng ngày càng nhiều phụ nữ trong thôn cầm trứng gà, gạo và mì tới Hàn gia chúc mừng nàng ta. Vậy nên Trần Kiều đã nghe được rất nhiều tin đồn, dù nói uyển chuyển hay nói trắng ra thì cũng có một ý duy nhất: Vợ lão nhị vừa vào cửa đã sinh con, sao vợ lão đại còn chưa có động tĩnh gì? Có vấn đề gì không vậy?
Trần Kiều chính tai nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tào Trân Châu khi sinh con, quỷ khóc sói gào. Đau như vậy, nàng không muốn sinh đâu. Nhưng, Trần Kiều không muốn sinh, lại không có nghĩa là nàng sẽ không quan tâm tới việc người ta nói cơ thể nàng có vấn đề... bị vô sinh. Đặc biệt là khi Hồ thị tới cửa, còn chuyên chạy đến trước mặt nàng để tiết lộ bí kíp thụ thai thành công, thật ra là muốn xem cái bụng khó coi tới mức nào!
Trần Kiều rất tức giận. Buổi tối Hàn Nhạc muốn ôm nàng, nàng cũng không vui.
“Làm sao vậy?”
Lâu rồi Kiều tiểu thư không nổi nóng, Hàn Nhạc chống cánh tay, buồn bực hỏi.
Trần Kiều quay đầu nói:
“Mọi người đều nói ta có bệnh, không thể sinh con, làm thế nào cũng thể mang thai được, còn……”
Nàng chưa nói xong, Hàn Nhạc buột mồm chửi bậy:
“Cái rắm!”
Trần Kiều giật mình nhìn hắn, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, hốc mắt Trần Kiều hơi cay. Nàng gả cho Hàn Nhạc, thật ra là gả thấp, Hàn Nhạc chỉ là một nông dân, sẽ không phong hoa tuyết nguyệt, không cho nàng quản tiền, nàng đều nhịn cả, nhưng hôm nay, Hàn Nhạc dám mắng nàng cái rắm?
“Ta đang nói những bà tám đó.”
Thấy mắt nàng nổi lên nước mắt, Hàn Nhạc vội vàng giải thích. Sao hắn có thể mắng nàng được cơ chứ?
Giúp nàng lau sạch nước mắt, Hàn Nhạc ôm nàng nói:
“Có người mang thai sớm, có người mang thai muộn, trong thôn có rất nhiều người phụ nữ thành thân hai, ba năm mới mang thai, Kiều Kiều đừng nghe họ nói bậy.”
Trước hôm xuất giá Tào Trân Châu làm rồi, cho nên dễ mang thai, còn Kiều tiểu thư của hắn là nụ hoa, càng quý giá càng khó mang thai.
Mặc dù Hàn Nhạc cũng mong sớm đến ngày được làm cha, nhưng chưa từng vì vậy mà nghi ngờ Trần Kiều không được.
Hiểu lầm đã được sáng tỏ, hắn không mắng nàng, nhưng Trần Kiều vẫn khó chịu, đủ mọi uất ức tích góp từ trước đến nay đều xông ra.
Nàng dựa vào ngực hắn không nhúc nhích, Hàn Nhạc đau lòng, vỗ bả vai nàng nói:
“Đừng nóng vội, sau này chúng ta ăn uống thật tốt, sang năm sẽ có thai thôi.”
Trần Kiều không muốn nói chuyện. Nàng muốn Bồ Tát đi vào giấc mộng để hỏi một chút xem rốt cuộc Hàn Nhạc đối với nàng như thế nào mới tính là khăng khăng một mực! Sau khi nàng gả tới đây, đã nấu cơm cho Hàn Nhạc, giúp hắn may quần áo, Hàn Nhạc mệt đến mức không muốn nhúc nhích, nàng giúp hắn lau người, Hàn Nhạc săn thú nên cánh tay bị nhánh cây cắt qua, nàng dịu dàng bôi thuốc cho hắn, chẳng lẽ thật sự bắt nàng phải sinh con cho hắn sao?
Nghĩ về điều đó, trong lòng Trần Kiều không yên ổn mà thiếp đi, nhưng trong mơ, Bồ Tát vẫn không xuất hiện.
Buổi tối Hàn Nhạc không thấy rõ, nhưng buổi sáng tỉnh lại, hắn phát hiện Kiều tiểu thư ngủ say, vẫn cau mày.
Lần đầu tiên Hàn Nhạc ý thức được, Tào Trân Châu sinh con trai, Nhị đệ vui vẻ, hắn cũng vui thay Nhị đệ, nhưng đối với Kiều tiểu thư gả cho hắn trước mà nói, lại là một điều đáng buồn. Nghĩ đến việc Kiều tiểu thư của mình bị người ta chửi bới là không thể mang thai, trong lòng Hàn Nhạc cũng không thoải mái, đặc biệt là lão nhị mỗi ngày đều “Con trai, con trai” không rời miệng, nghe nhiều, Hàn Nhạc cũng thấy hơi phiền.
“Đại ca, mọi người nói là uống canh gà sữa rất tốt, hay chúng ta làm thịt hai con đi?”
Đêm qua, Tào Trân Châu cứ nhắc mãi với Hàn Giang là muốn uống canh gà. Buổi sáng, nàng muốn cho con bú sữa nên Hàn Giang tới tìm huynh trưởng thương lượng.
Hàn Nhạc nói:
“Không phải hôm trước vừa mới hầm một con à?”
Hắn bắt được gà rừng trong núi, khi nhị đệ không ở nhà, hắn cũng không quá bạc đãi Tào Trân Châu..
Hàn Giang lắc đầu cười:
“Trân Châu lại thèm, hơn nữa để Thắng nhi có thể ăn được, nàng ấy phải bồi bổ cho tốt.”
Nếu gà ở sân sau là do Hàn Nhạc nuôi, hắn cũng sẽ giết cho Nhị đệ một con, nhưng mấy con gà ngày bình thường đều bảo bối của Trần Kiều, luôn mong ngóng tới cuối năm để bán lấy tiền. Hơn nữa nàng vì chuyện Tào Trân Châu sinh con mà bị oan ức, Hàn Nhạc sẽ không động tới gà của nàng đâu.
“Gà trong nhà giữ để bán lấy tiền, đệ lên núi xem đi.”
Hàn Nhạc nói như vậy.
Hàn Nhạc tự nhận mình đối xử không tệ với Tào Trân Châu, lúc nàng ta ở cữ, bữa nào cũng có thịt, canh gà cũng hầm hơn hai lần rồi, còn thèm cái gì mà thèm.
Anh trai và chị dâu không cho, Hàn Giang không có cách nào khác, đành phải chạy tới núi Lão Hổ đi một vòng, trời rất lạnh, hắn lại không may mắn, nên một cọng lông gà cũng không thấy.
Vợ thèm canh gà cứ thúc giúc, đại ca lại không muốn cho, Hàn Giang chờ khi huynh trưởng ra khỏi nhà, lén lút lấy 60 đồng từ trong cái bình đựng tiền ở Tây phòng, đi lên trấn trên mua một con gà hai cân về, còn mua cho Tào Trân Châu hai cân hạch đào nàng muốn. Vẫn còn thừa chút tiền, Hàn Giang do dự một lát, nhưng cũng không trả lại.
Xuân Hạnh ở trong phòng đợi với Trần Kiều, Hàn Giang nhanh chóng vặt lông gà rồi đốt đi, sau đó mới ngồi xổm trong bếp trước hầm canh gà.
Hàn Nhạc trở về, thấy con gà trụi lông trong nồi.
“Hôm nay đệ may mắn, bắt được một con gà rừng.”
Vẻ mặt Hàn Giang tự nhiên mà nói dối.
Hàn Nhạc nhìn gà trong nồi, gật đầu, đi vào sân sạ, đứng trước đàn gà một lượt, gà của vợ cũng không thiếu một con nào.
Hàn Giang rất biết cách xử sự, chia canh gà ra hai bát, một bát cho anh trai, chị dâu và em trai, một bát thì cho Tào Trân Châu.
Trần Kiều biết Hàn Giang hầm gà là vì điều gì, trong lòng nàng nghẹn muốn chết, không muốn uống.
Hàn Nhạc lại có suy nghĩ khác, không chạm vào canh gà kí, hắn tới Tây phòng đếm lại tiền trong bình.
Mỗi lần Hàn Nhạc để tiền vào đó, hắn đều sẽ kiểm kê lại lần nữa, cho nên lần này, Hàn Nhạc lập tức phát hiện thiếu 60 đồng, lại nghĩ con gà trong nồi kia không giống gà rừng một chút nào. Mặt Hàn Nhạc trầm xuống. Nếu nhị đệ thương lượng với hắn về việc muốn mua gà, vì cháu trai, hắn không muốn cũng sẽ đưa tiền, nhưng mà không ngờ nhị đệ lại lấy trộm tiền!
Lấy tiền rồi thì thôi, con gà trong nồi nhìn qua thì cùng lắm cũng chỉ được hai cân, bốn mươi đồng là đủ rồi, nhị đệ lấy nhiều hơn hai mươi để làm gì?
Bây giờ Hàn Nhạc chịu tiêu tiền nhưng không có nghĩa là hắn sẽ tiêu xài phung phí.
Trong sương phòng, Tào Trân Châu đã uống canh gà xong, Hàn Giang lại bưng chén trở lại nhà chính.
Hàn Nhạc đang chờ hắn, rồi gọi hắn ra sân sau.
“Gà là đệ mua đúng không?”
Nhìn em trai, Hàn Nhạc nói thẳng.
Hàn Giang chột dạ, bị đại ca nhìn ra rồi, hắn gãi đầu, bất đắc dĩ nói:
“Trân Châu rất thèm mà, đổi lại thành chị dâu thèm ăn, đại ca sẽ không mua cho nàng ấy sao?”
Hàn Nhạc cười nhạo:
“Chị dâu đệ gả tới đây lâu như vậy, từ trước tới nay chưa từng đòi hỏi ta cái gì. Hôm nay Trân Châu thèm gà thì đệ mua gà, ngày mai nàng ta thèm vi cá, có phải đệ cũng lấy tiền mua vi cá hay không?”
Hàn Nhạc cảm thấy nếu nữ nhân hiểu chuyện, nên cưng chiều thì phải cưng chiều, còn kiểu người không hiểu chuyện như này thì phải quản. Rõ ràng Tào Trân Châu là một người tham lam, nhị đệ cứ chiều theo nàng ta như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Bị huynh trưởng giáo huấn, Hàn Giang rất không thoải mái, nhưng lời của huynh ấy rất có lý, hắn không có cách nào cãi lại được.
“Đệ biết rồi, về sau sẽ không chiều nàng ấy nữa.”
Hàn Giang cúi đầu nói.
Hàn Nhạc ừ một tiếng, thả người đi.
“Chàng nói cái gì với nhị đệ vậy?”
Hàn Nhạc trở lại Đông phòng, Trần Kiều nghi ngờ hỏi.
Có liên quan tới mặt mũi của nhị đệ, Hàn Nhạc không nói.
Bên kia Hàn Giang cũng không đề cập tới chuyện này trước mặt Tào Trân Châu, chỉ là mấy ngày sau, Tào Trân Châu lại bảo hắn là muốn ăn canh gà, Hàn Giang mới nhịn không được mà nổi giận:
“Mới nửa tháng, nàng ăn canh gà ba lần rồi, bữa nào cũng có thịt để ăn, nên thấy đủ đi, có bà vợ nhà nông nào sướng như vậy chưa? Thèm thèm thèm, nếu đại ca không nuôi lợn rừng, thịt cũng không có cho nàng ăn.”
Tào Trân Châu sinh được con trai, nên thật sự tự tin, vừa nghe vậy, lập tức quay mặt về cửa sổ khóc:
“Ta sinh con trai cho Hàn gia các người, muốn uống chút canh gà cũng không được à? Đây cũng là gà nhà nuôi nên ta mới mở miệng, ta có đòi chàng nhân sâm bào ngư đâu? Người ta không sinh cũng được mặc vàng đeo bạc mỗi ngày, đến ta liều mạng sinh con trai, còn không được bằng nàng sao? Các người thật sự không muốn nuôi hai mẹ con chúng ta, ta đây sẽ ôm Thắng nhi về nhà mẹ đẻ!”
Hàn Giang tức giận đến trừng mắt:
“Nàng câm miệng!”
Kết quả là hắn hét lên như vậy, Thắng ca nhi đang ngủ đột nhiên tỉnh lại, oa oa khóc lớn, Tào Trân Châu cũng mặc kệ có nước mắt hay không, cũng gào khóc ầm ĩ, hai cùng mẹ con cùng gào, hàng xóm của Hàn gia đều có thể nghe thấy.
Hàn Nhạc, Trần Kiều ở trong Đông phòng tất nhiên cũng nghe thấy được
Mặt Hàn Nhạc rất đen.
Trần Kiều nhìn bên ngoài, nhướng mày hỏi Hàn Nhạc:
“Nàng ta muốn ăn gà của ta à?”
Hàn Nhạc đanh mặt nói:
“Cưng chiều nàng ta đến hư rồi, không cần để ý tới.”
Trần Kiều sẽ tiếc một con gà hai mươi đồng sao? Nhưng phải xem là cho ai ăn. Tào Trân Châu ở đằng kia mắng nàng không sinh được con, vu khống nàng dùng tiền để mặc vàng đeo bạc, Trần Kiều có ném gà đi cũng không cho Tào Trân Châu một cọng lông đâu.
Không lâu sau, Hàn Giang chịu thua, tới tìm huynh trưởng đòi tiền, muốn lên trấn trên mua gà.
Hàn Nhạc không cho, giọng nói lạnh lùng:
“Hôm nay cho, ngày mai nàng còn muốn, mỗi ngày đệ đều hầm gà cho nàng sao?”
Hàn Giang thở dài, cầu xin nói:
“Đại ca, nàng nói đây là lần cuối cùng, huynh cho ta tiền đi, ta mua gà lấp kín miệng nàng, đỡ phải nghe nàng tiếp tục khóc lóc, làm loạn.”
Đây là lần đầu tiên đệ đệ dùng giọng điệu này cầu xin hắn, Hàn Nhạc cau mày, nghe tiếng khóc của cháu trai từ sương phòng, hắn mặt lạnh lấy hai mươi đồng đưa cho đệ đệ:
“Không có lần sau.”
Hàn Giang chạy nhanh đi mua gà rồi về hầm. Mũi Trần Kiều cũng không phải là để trang trí, sao có thể không ngửi được mùi thơm ngào ngạt của canh gà?
Trần Kiều nhìn về phía anh nông dân ngồi ở trước cửa, cười như không cười nói:
“Ta cũng muốn ăn gà, muốn ăn hết một mình.”
Hàn Nhạc đau đầu, ngẩng đầu nhìn nàng:
“Đừng náo loạn, nàng muốn ăn thì mấy ngày nữa ta sẽ mua cho nàng.”
Hôm nay mua thì chẳng phải là đang tức giận với bên kia à.
Vành mắt Trần Kiều đỏ lên, quệt miệng chất vấn người đàn ông đang ngồi trên mặt đất:
“Ta gả tới đây lâu như vậy rồi đã từng đòi chàng cái gì chưa? Đúng rồi, nàng ta sinh con trai thì có tư cách để ăn gà, còn ta không mang thai được nên không có tư cách để ăn đúng không?”
Hàn Nhạc sợ nhất là nàng khóc, vội vàng đứng lên, mắng vài câu, ngược lại nước mắt nàng càng ngày càng nhiều, Hàn Nhạc quyết tâm, nói:
“Đừng khóc, ta đi mua cho nàng ngay đây.”
Vốn dĩ đúng là, dựa vào cái gì mà Tào Trân Châu có thể uống canh gà, còn Kiều tiểu thư của hắn từ trước đến nay vẫn luôn hiểu chuyện thì không thể ăn?
Hắn thật sự định đi mua thì Trần Kiều lại gọi hắn lại
Nàng tủi thân không phải vì một con gà, mà là bị Tào Trân Châu chế giễu. Tào Trân Châu có thể một khóc một nháo để đàn ông chịu tiêu tiền cho nàng ta. Hàn Giang đúng thật cũng có kiếm tiền, nhưng tiền Hàn Nhạc kiếm mới là chính, tại sao nàng phải để người đàn ông của mình nuôi một đứa em dâu luôn muốn bắt nạt nàng chứ?
Da mặt nàng cũng chưa dày đến mức muốn Hàn Nhạc tiêu tiền cho nàng!
“Làm sao vậy?”
Kiều tiểu thư ngồi ở đầu giường nghiến răng nghiến lợi, không biết là đang hận ai, Hàn Nhạc có chút hoảng hốt, hỏi.
Lần đầu tiên trong đầu Trần Kiều nảy ra ý định khuyên Hàn Nhạc phân nhà, nhưng đối diện với đôi mắt đầy quan tâm của hắn, nàng hơi động lòng.
Có phải Hàn Nhạc nguyện ý vì nàng mà phân nhà với đệ đệ, sẽ nói lên hắn khăng khăng một mực nàng hay không?
“Chàng muốn chi tiền để nàng ta được ăn canh gà sao?”
Lau mắt, Trần Kiều nhẹ giọng hỏi, trong mắt vẫn còn u oán.
Hàn Nhạc đương nhiên không muốn, thở dài:
“Nhị đệ tới trước mặt ta cầu xin, ta không thể nhẫn tâm, hơn nữa hắn cũng nói đây là lần cuối cùng.”
Trần Kiều cười lạnh:
“Lời này mà chàng cũng tin là thật à?”
Hàn Nhạc im lặng, hắn tin nhị đệ, nhưng không tin Tào Trân Châu.
Trần Kiều nhìn hắn, thử nói:
“Ta có cách, đảm bảo nhị đệ sẽ không đòi tiền chàng nữa.”
Hàn Nhạc tò mò, hỏi nàng có cách gì.
Trần Kiều nhìn đôi mắt thâm thuý của hắn, chậm rãi nói:
“Chàng để ta quản nhà, tiền đặt trong phòng chúng ta, ta không động vào, trong nhà cần mua cái gì, chàng không cần hỏi ta cứ trực tiếp lấy là được. Nếu nhị đệ đòi chàng, cứ nói tiền ở trong tay ta, muốn thì tới tìm ta, ta không tin, nhị đệ có thể không biết xấu hổ mở miệng đòi.”
Hàn Nhạc rũ mắt, không biết đang nghĩ cái gì.
Trần Kiều đợi trong chốc lát, tức giận:
“Hay là chàng sợ ta động tới tiền của chàng?”
Hàn Nhạc lập tức trừng mắt nhìn nàng một cái:
“Lại nghĩ vớ vẩn.”
Lúc mới thành thân, hắn cho rằng Kiều tiểu thư vẫn là cô con gái điêu ngoa tùy hứng của Lâm gia, sợ nàng tiêu tiền lung tung, đương nhiên không dám giao bình tiền cho nàng. Sau đó, chờ đến khi Hàn Nhạc tin Kiều tiểu thư có thể quản gia thì trong nhà lại vì hôn sự của nhị đệ mà nghèo đi nên chỉ còn mấy chục mấy trăm đồng. Hàn Nhạc lấy số tiền đó ra, sợ Kiều tiểu thư có ít nhất hai mươi lượng của hồi môn sẽ chê cười hắn.
Theo kế hoạch của Hàn Nhạc, hắn bán lợn rừng rồi sẽ giao tất cả của cải cho Kiều tiểu thư quản lý.
Nhưng bây giờ cũng không phải là không thể.
“Không phải là không muốn cho nàng, do…”
Hàn Nhạc dừng lại, mới khó khăn nói:
“Tổng cộng có hơn bốn trăm đồng, sợ nàng chướng mắt.”
Trần Kiều nhìn chằm chằm hắn, thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn từ từ đỏ lên, nàng liền tin lời này.
Vì lý do này nên Hàn Nhạc mới không muốn cho nàng quản tiền sao?
Tâm trạng Trần Kiều lập tức tốt lên, nhào qua ôm cổ hắn, cười nói:
“Bốn trăm đồng có thể mua được hai mươi con gà đấy!”
Hàn Nhạc nhìn khuôn mặt qua cơn mưa trời lại sáng của Kiều tiểu thư, khóe miệng cũng nâng lên, cúi đầu, hung hăng hôn nàng một cái.
Một khóc một nháo này, thế nhưng lại khiến hắn sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...