Xuyên nhanh chi kiều thê

Mười lăm tháng Tư, Hàn Nhạc, Hàn Giang và lão tam Hàn Húc vừa đi học về đã giúp một tay xây nhà đều gầy đi trông thấy. Cuối cùng hai gian phòng của Hàn gia cũng xây xong. 
Đêm hôm đó, Hàn Nhạc ôm Trần Kiều, lại cam đoan một lần nữa tương lai sẽ xây cho nàng một căn phòng lớn hơn, vì sợ rằng trong lòng nàng cảm thấy không thoải mái.
Trần Kiều không thấy khó chịu. Trong mắt nàng, phòng của nhà nông cũ hay mới cũng không khác gì nhau. Với cả, đồ trong phòng nàng và Hàn Nhạc đều do Điền thị cần thận lựa chọn toàn thứ tốt, mới tinh, dùng rất dễ chịu. Còn phòng mới của Hàn Giang, Hàn Nhạc toàn chọn những thứ phù hợp nhưng rẻ tiền, kém xa nàng.
"Ta không muốn những thứ đó, chàng tốt với ta là đủ rồi." 
Trần Kiều bắt lấy cơ hội gia tăng tình cảm, dựa vào ngực hắn dỗ ngon dỗ ngọt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Nhạc kéo bàn tay nhỏ nhắn non mềm của nàng áp vào ngực, trong lòng lại bắt đầu tính toán.
Chuyện hôn nhân của lão nhị đã xong, nghĩ đến chuyện lão tam thành thân thì còn quá sớm. Về phần tiền đóng học, hắn khăng khăng đưa, nhưng cha vợ lại kiên quyết không nhận. Hàn Nhạc nghĩ tới quan hệ giữa hai nhà cũng không khách sáo nữa, chỉ hạ quyết tâm hàng năm sẽ giúp cha vợ làm nhiều việc đồng áng hơn, săn được thịt rừng cũng đưa cho cha mẹ vợ một chút. Vì vậy, mấy năm nữa trong nhà cũng không có khoản lớn nào cần phải chi tiêu.
Hàn Nhạc quyết định, đợi hắn trả Lý chưởng quỹ ba lượng bạc xong, kiếm thêm chút tiền, nhất định sẽ mua thứ gì đó cho vợ. Một cô gái xinh đẹp như vậy, đã không ghét bỏ hắn nghèo thì thôi, lại còn hết lòng quan tâm hắn. Sao hắn có thể không đối xử tốt với nàng chứ?
"Kiều Kiều, chúng ta cũng sinh em bé đi."
Suy nghĩ lung tung, Hàn Nhạc đột nhiên có chút ghen tị với lão Nhị nhà mình, lén lút mấy lần trước khi kết hôn thế mà đã được làm cha rồi. 
Lửa của đàn ông nói đến là đến, Trần Kiều giật mình.
Nàng còn phải sinh con nữa sao?
Vừa phải ứng phó với sự nhiệt tình chồng, Trần Kiều vừa cảm thấy buồn rầu. Khi gặp Bồ Tát trong mơ, đầu nàng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để thoát chết, lại quên mất không hỏi Bồ Tát mỗi một kiếp phải trải qua trong bao lâu. Là khi Hàn Nhạc khăng khăng một mực với nàng thì sẽ kết thúc để tới kiếp khác, hay là muốn nàng ở bên cạnh hắn cho đến khi hai người tóc bạc trắng xuống mồ mới thôi?
Nói thật, Trần Kiều không muốn làm phụ nữ nhà nông cả đời. Sinh hoạt ở nơi này thật sự rất khổ.
Nhưng...
"Kiều Kiều, nàng thơm thật đấy."
Người đàn ông phun khí nóng bên tai nàng, trong lòng Trần Kiều mềm nhũn ra. Đây là người chồng đầu tiên của nàng, dù có rất nhiều điểm không giống hình mẫu lý tưởng như nàng mong đợi. Nhưng khi tối đến, Trần Kiều vẫn rất thích bị hắn bắt nạt. 
Dần dần, mọi chuyện đang vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng, Trần Kiều cũng bỏ qua những suy nghĩ kia, mặc cho bản thân trầm luân trên chiếc giường đất cứng rắn của nhà nông.

Trăng ngoài cửa sổ vừa sáng vừa tròn. Tại thời điểm thần tiên nhất, Trần Kiều ngây ngốc nghĩ rằng cho dù Bồ Tát đổi ý không giúp nàng nữa, bảo nàng lập tức trở về chờ chết, thì khoảng thời gian nàng ở thôn Đại Vượng này, cũng coi như đáng giá.
Hai ngày sau, nguyệt sự của Trần Kiều tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kiều thầm vui vẻ, nghe nói sinh con rất đau, nàng vẫn hi vọng sẽ có được sự khăng khăng một mực của Hàn Nhạc trước khi mang thai, như vậy là kết thúc.
Hàn Nhạc hơi khó chịu, sao hắn lại không sánh bằng Nhị đệ chứ?
Nhưng nhìn Trần Kiều không tim không phổi, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không có chút hâm mộ nào với em dâu sắp vào cửa, Hàn Nhạc cũng cảm thấy không cần thiết.
Trồng trọt xong, mấy ngày này Hàn Nhạc khá nhàn rỗi, suốt ngày mang theo mũi tên, giáo dài hắn tự chế đi dạo trên núi. Núi Lão Hổ phía sau thôn Đại Vượng quá nhỏ, chỉ có gà rừng, thỏ rừng, Hàn nhạc muốn nuôi Kiều tiểu thư nên muốn kiếm được nhiều tiền hơn. Nhớ tới năm ngoái theo công tử nhà Lưu viên ngoại đi sâu trong núi săn lợn rừng.  Hàn nhạc cũng hi vọng sẽ tự mình bắt được lợn rừng.
Đàn ông nhà nông sẽ không biết đọc sách viết chữ, nhưng trời sinh cường tráng cao lớn, thường xuyên chạy trong núi, trực giác chính xác cũng luyện được, đi tìm mấy ngày liên tục, Hàn Nhạc thực sự gặp được một con lợn rừng!
Hàn Nhạc trốn trong bụi cỏ. Ngay lúc hắn nhắm vào con lợn rừng, chợt phát hiện ra, con lợn này bụng không hề nhỏ đâu!
Chẳng lẽ là đang mang thai?
Lòng Hàn Nhạc nóng lên, mũi tên lệch ra, ánh mắt cũng chuyển từ bụng qua chân trái phía sau lợn rừng, tới gần chỗ mông. 
Có lẽ ông trời cũng thương người đàn ông nhà nông cần cù chăm chỉ này, mũi tên của Hàn Nhạc thực sự bắn rất chuẩn. Con lợn rừng bị đau ở chân sau, nhấc móng khập khiễng chạy về phía trước, tốc độ không chậm. Hàn Nhạc kiên trì đuổi theo phía sau, cho tới lúc lợn rừng chạy không nổi nữa, ngã xuống đất, hắn mới đổ mồ hôi đầm đìa mà đi ra, dùng dây thừng trói nó lên.
Trong rừng đều là cành cây, Hàn Nhạc chặt đứt mấy nhánh cây rồi siết thành tấm ván, đặt lợn rừng lên, buộc vào. Hắn lại nhấc hai tay vịn bằng gỗ, giống như trâu kéo cày, lôi lợn rừng xuống núi. Cũng may mà sức hắn lớn, nếu là một người nhỏ, gầy thì sẽ không kéo nổi con lợn rừng nặng hơn ba trăm cân, mà lại còn phải kéo hơn mười dặm.
Khi Hàn Nhạc kéo lợn rừng vào thôn thì mặt trời đã xuống núi, nhưng đầu hè thời tiết rất nóng, người trong thôn sau khi cơm nước xong xuôi thích ngồi trước cổng, nói chuyện phiếm cùng hàng xóm.
Người đầu tiên nhìn thấy Hàn Nhạc, mở to hai mắt nhìn, há miệng không nói nên lời.
Sau đó, nhóm thôn dân liền vây quanh nhìn heo rừng như ong vỡ tổ. 
"Uầy, Hàn Nhạc sao ngươi còn băng bó cho lợn rừng?"
Có người phát hiện chân sau lợn rừng quấn dây vải.
Hàn Nhạc thở hổn hển, quay đầu nhìn nói: 

"Con heo này đang mang thai mà, ta sẽ nuôi thêm mấy hôm nữa."
Người trong thôn nghe vậy, hâm mộ tới mức con mắt đều đỏ lên, một con lợn thể nào cũng phải sinh ra mười mấy con heo con mà xem, nuôi lớn rồi, sang năm bán đi, ít nhất cũng được hai, ba lượng!
"Hàn Nhạc ngươi nói xem, từ lúc ngươi cưới vợ, trong nhà vừa xây phòng vừa có việc vui, bây giờ còn săn được lợn rừng, mấy năm nữa lão tam nhà các ngươi chắc chắn sẽ thi đỗ tú tài trở về!" 
Người có quan hệ không tệ với Hàn gia, Lâm gia, cười nói lên những lời tốt lành.
Hàn Nhạc rất thích nghe, cười nói: 
"Nếu thật sự có ngày ấy, ta sẽ mời tất cả mọi người ăn tiệc!"
Người trong thôn lập tức khen nhiệt tình hơn. 
Hồ Toàn chen ở bên trong, ghen tỵ tạt một chậu nước lạnh: 
"Lợn rừng cũng không phải heo nhà, sao có thể dễ nuôi như vậy, có khi sáng mai đã chết rồi."
Người trong thôn đều mắng hắn, Hàn Nhạc vừa định lườm hắn một cái, chỉ thấy hai đệ đệ và vợ cùng nhau chạy tới ở phía trước. 
Hàn Nhạc liền quên lời xui xẻo Hồ Toàn, mắt đen sáng ngời nhìn vợ.
Trần Kiều không biết hắn săn được thứ tốt. Người đàn ông này ra khỏi cửa từ buổi sáng, trời sắp tối rồi mà vẫn chưa thấy trở về. Hàn Giang, Hàn Húc lên núi Lão Hổ tìm nhiều lần cũng không thấy Hàn Nhạc. Trần Kiều không thể không lo lắng, sợ Hàn Nhạc gặp phải thú dữ trong núi, không bắt được con mồi mà ngược lại trở thành con mồi, một đi không trở lại.
Trong lòng hoảng sợ, lại đột nhiên nghe nói Hàn Nhạc săn được lợn rừng, nàng và hai em chồng nhanh chóng chạy ra đây xác nhận.
Người trong thôn tạo thành một vòng để xem lợn rừng, nhưng điều đầu tiên Trần Kiều thấy chính là Hàn nhạc. Trên mặt hắn toàn là mồ hôi, giọt mồ hôi lớn cỡ khoảng hạt đậu, lăn dọc theo khuôn mặt rơi xuống, bộ quần áo vải thô trên người đều bị ướt đẫm, dây thừng trên hai vai đã rơi xuống vải áo, không biết bên trong đã siết thành cái dạng gì.
"Mau về nhà đi." 
Trần Kiều có chút đau lòng, đàn ông dù có cường tráng đến đâu cũng không chịu được sự hành hạ như thế.
Hàn Giang, Hàn Húc chạy tới giúp Đại ca nhấc lợn rừng, ba anh em cùng chỗ nâng, Hàn Nhạc cảm thấy nhẹ đi không ít.

Hàn gia có sẵn chuồng heo, Hàn Nhạc mở trói cho lợn rừng rồi bỏ vào đó.
Lợn rừng hừ hừ đi quanh chuồng heo tường một vòng, không tìm thấy đường ra, có thể là cũng mệt mỏi, co người lại nằm sấp xuống chỗ ổ heo lúc đầu.
Trong mắt Hàn Nhạc, con lợn rừng này chính là công cụ kiếm tiền của hắn. Hắn không lo ăn cơm, mà dẫn hai đệ đệ lên núi Lão Hổ hái cỏ dại lợn rừng thích ăn. Hàn Nhạc thường xuyên đi săn trong núi nên cũng biết khẩu vị của gà rừng, thỏ rừng, lợn rừng.
Cho lợn rừng ăn no rồi, cuối cùng Hàn Nhạc không còn sức nữa, nằm thành hình chữ bát trên giường.
Hai đệ đệ đều ngủ rồi, Trần Kiều đứng trước giường hỏi hắn: 
"Nhìn chàng mệt rồi, muốn ăn cơm hay tắm rửa trước?"
"Không tắm, nàng giúp ta lau người đi." 
Hàn Nhạc không muốn cử động, nằm ở đó sai vợ. Hôm nay hắn được săn lợn rừng, cũng nắm chắc mà sai Kiều tiểu thư
Trước kia hắn chưa hề nhờ Trần Kiều giúp loại chuyện này bao giờ. Trần Kiều thấy hắn thật sự quá mệt rồi, vì vậy cũng không có suy nghĩ mâu thuẫn, lấy nước từ thùng rồi bê chậu vào đặt trên giường, cởi giày, ngồi quỳ chân bên cạnh Hàn Nhạc. Ngửi mùi mồ hôi nồng nặc trên người Hàn Nhạc, Trần Kiều cảm thấy vô cùng may mắn. May là bây giờ trên giường đang trải chiếu, nếu như là giường đệm, bị Hàn Nhạc nằm như thế, nhất định phải giặt rồi phơi nắng mới được.
"Cởi quần áo." 
Người đàn ông không hiểu gì nhìn nàng cười ngây ngô, Trần Kiều hừ hừ, giục hắn.
"Cánh tay đau, không cử động được." 
Hàn nhạc miễn cưỡng nói.
Trần Kiều không tin, nhưng cũng không tranh cãi cái này với hắn, cúi đầu giúp hắn cởi áo, hai người làm vợ chồng được mấy tháng, cũng không phải là chưa từng nhìn thấy.
Cởi cái áo bẩn đầy mồ hồi của hắn ra, Trần Kiều lập tức thấy được vết hằn rất sâu của dây thừng trên bả vai Hàn Nhạc.
"Có đau hay không?" 
Nàng run giọng hỏi, cũng không dám đụng vào chỗ ấy.
"Đau cũng đáng." 
Hàn Nhạc đột nhiên đưa tay kéo nàng vào trong ngực, dùng sức ôm lấy.
Lúc Trần Kiều ngã xuống, bờ môi không cẩn thận chạm phải mặt của hắn, trong lúc vô tình nhấp môi một cái, mặn đến mức nhíu mày, tức giận giãy giụa: 
"Buông ra, hôi chết đi được!"
Hàn Nhạc không buông, ngẩng đầu hôn lên khuôn mặt mềm mại của Kiều tiểu thư mấy cái, sợ nàng thật sự tức giận mới không dám hôn môi.

Hai vợ chồng náo loạn một lát, Trần Kiều lại tiếp tục giúp hắn xoa, lau tới sát chỗ thắt lưng, trong ánh mắt chờ mong của Hàn Nhạc, Trần Kiều ném khăn vào ngực hắn, mặc kệ.
Hàn Nhạc thỏa mãn, nhảy xuống đất, nhanh chóng lau người mấy cái.
Cơm tối là bánh bao nhân rau, Hàn Nhạc ăn năm cái liền. 
Trần Kiều sững sờ.
Ăn xong rồi, Hàn Nhạc lại đi nhìn lợn rừng, thấy lợn rừng nằm thoải mái trong ổ, lúc này hắn mới cảm thấy an tâm.
"Nếu như có thể nuôi được heo con, bán đi sẽ mua cho nàng một cây trâm."
Đêm nay Hàn Nhạc không còn sức tạo em bé. Hắn ôm cô vợ nhỏ Kiều Kiều, cọ xát lên mái tóc trên đỉnh đầu nàng, nhẹ giọng dụ dỗ.
Trần Kiều nhìn hắn, thử hỏi: 
"Trâm vàng hay là trâm bạc?"
Hàn Nhạc nhịn không được vỗ người nàng, cười nói: 
"Còn trâm vàng nữa, nàng biết đòi hỏi thật đấy."
Trước mắt với điều kiện này, mua được trâm bạc cũng không tệ rồi, nhiều nhất là chỉ có thể đưa cho nàng một cây trâm mạ vàng bên ngoài.
Trần Kiều cũng cười, cười xong nàng nghiêm túc hỏi hắn:
"Bây giờ chàng đối với ta, có được tính là khăng khăng một mực không?"
Hàn Nhạc không hiểu như thế nào mới được gọi là khăng khăng một mực, đối diện với đôi mắt đào hoa xinh đẹp của nàng, hắn cúi đầu hôn nàng:
"Ừ, khăng khăng một mực."
Khăng khăng một mực, chính là nguyện ý đối tốt với nàng đấy.
Trần Kiều nghe vậy, nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ về Bồ Tát.
Nhưng Bồ Tát chưa từng xuất hiện, ban đêm Trần Kiều cũng không nằm mơ thấy Bồ Tát.
Tỉnh giấc, Trần Kiều nhìn người đàn ông vẫn còn đang ngủ say bên cạnh, nàng lặng lẽ nhếch miệng. Hoá ra hắn cũng chỉ nói miệng thôi. 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui