Chập tối, Hàn Giang ủ rũ trở về nhà, đến ngưỡng cửa mới thu lại vẻ u sầu. Hàn Giang không dám nói cho huynh trưởng, nhưng Tào Trân Châu mang thai, bụng sẽ càng ngày càng to, việc này thật sự không thể chậm trễ được. Hàn Giang không khác gì những người đàn ông nông thôn bình thường, đối với Tào Trân Châu hắn cũng không quá thích, nhưng hắn muốn có con, biết đâu lại là con trai đấy?
Sợ Tào Trân Châu chờ sốt ruột mà thật sự làm ra chuyện ngu ngốc một xác hai mạng, nghẹn đến tận lúc ăn tối xong , Hàn Giang rốt cục nhịn không được, cúi đầu gọi huynh trưởng ra sân sau.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Hàn Nhạc nhìn bộ dạng ủ rũ này của đệ đệ, trong lòng trầm xuống.
Ở trong mắt Hàn Giang, vị đại ca này vừa là huynh trưởng, vừa là phụ thân, nên hắn cảm thấy hơi sợ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chàng trai mười tám tuổi bực bội ngồi xổm trên mặt đất, một tay vò đầu, nửa ngày sau mới ấp úng nói:
"Đại ca, Trân Châu... nàng ấy có rồi.”
Phụ nữ "có", chính là ám chỉ việc mang thai
Da đầu Hàn Nhạc bỗng nhiên trở nên tê rần.
Nếu lúc trước không thấy bộ dạng ủ rũ của đệ đệ, có lẽ hắn sẽ chất vấn một chút, nhưng bây giờ, hắn biết, chất vấn cũng chỉ lãng phí nước bọt thôi. Hàn Nhạc muốn đá Nhị đệ một cái, mỗi lần Nhị đệ đi tìm Tào Chân Trâu hắn đều dặn nó nên thành thật một chút, không ngờ lại xảy ra chuyện này.
“Mấy tháng rồi?"
Hàn Nhạc nén giận hỏi.
Hàn Giang vô cùng oan ức: "Hơn một tháng rồi, đệ ở cùng nàng ấy vào đêm mười lăm tháng Giêng..."
Hàn Nhạc tức giận nhớ lại. Mười lăm Tháng giêng, còn bây giờ là mùng hai tháng Ba, được nửa tháng rồi. "Có chắc không?"
Hàn Nhạc hỏi lại.
Hàn Giang cảm thấy đại ca sẽ không đánh mình, từ từ đứng dậy, cúi đầu nói:
"Trân Châu nói nguyệt sự của nàng mãi không đến, gần đây còn hay buồn nôn, vậy chắc chắn là có rồi. Đại ca, Trân Châu muốn đệ tới cầu hôn sớm một chút, bằng không để người khác biết được, nàng sẽ nhảy xuống sông tìm cái chết..."
Hàn Nhạc day trán.
Vì sao trong nhà không tích cóp nhiều tiền cơ chứ?
Lúc đầu có bảy lượng bạc, năm lượng sẽ dùng để xây phòng. Còn hơn nửa năm nữa, nếu hắn cùng Nhị đệ làm nhiều việc hơn và bán được chút thịt rừng thì có thể tích lũy tầm mười hai lượng. Cuối năm thừa dịp thịt heo được giá sẽ bán một con đi, chẳng những có thể tổ chức một hôn lễ nở mày nở mặt, còn được ăn cái Tết ấm no, sang năm lại tiếp tục tích cóp tiền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ muốn lập tức cầu hôn, không có phòng mới thì bỏ ra mười lượng bạc. Lúc này thịt heo rất rẻ, một con sợ rằng không bán được ba lượng, phải bán thống bán tháo cả hai con, Hàn Nhạc lại không muốn.
"Nhà chúng ta chỉ có bảy lượng bạc..."
Hắn cắn răng nói với đệ đệ. Thằng nhóc hư hỏng này, biết rõ nhà mình khó khăn, lại còn gây thêm phiền phức cho hắn.
Hàn Giang lui về phía sau hai bước, mới nhỏ giọng nói:
"Hai con heo kia, có thể bán được năm lượng."
Trên đường về nhà, hắn cũng đã thử tính toán, bảy lượng cộng thêm năm lượng, Đại ca cưới chị dâu cũng chỉ phải bỏ từng ấy tiền thôi.
Hàn Nhạc quay đầu, trừng mắt nhìn đệ đệ hỏi:
"Thế không xây phòng chắc?”
Mười hai lượng có thể cưới vợ, nhưng cưới xong thì vợ chồng Nhị đệ sẽ ở đâu?
Hàn Giang không nói gì.
Hàn Nhạc đi đến đầu tường, đứng một lúc lâu, rồi lại quay trở về, trầm giọng nói:
"Đã như vậy rồi, ngày mai ta sẽ cùng đệ đi cầu hôn, thương lượng với Tào gia một chút, tháng này sẽ định hôn sự, giữa tháng Tư thì thành thân. Trước đó, chúng ta sẽ dùng năm lượng để xây xong phòng, vất vả chút, khoảng một tháng là có thể xây xong. Tám lượng thì bỏ ra hai lượng trước, đến Trung thu sẽ bổ sung sau."
Trung thu thịt heo sẽ đắt hơn, một con có thể bán được bốn lượng. Trong lúc đó hắn cố gắng săn mấy con thỏ, bán khoảng hai lượng thì sẽ đỡ phải bán thêm một con heo.
Ánh mắt Hàn Giang sáng lên, cảm thấy bội phục từ tận đáy lòng, nói:
"Vẫn là đại ca có cách."
Hàn Nhạc thấy hơi khó chịu, tiền có thể góp đủ, nhưng năm nay lại phải thắt chặt chi tiêu, hắn vốn còn muốn được ăn thêm mấy bữa thịt.
Hai huynh đệ thương lượng xong, thì quay về phòng mình.
Trần Kiều đã trải xong chăn mền, ngẩng đầu, thấy Hàn Nhạc đang đen mặt.
"Sao vậy?" Trần Kiều nghi hoặc hỏi.
Hàn Nhạc không muốn nói.
Trần Kiều thức thời im lặng.
Hai vợ chồng nằm vào ổ chăn, Trần Kiều lo Hàn Nhạc còn muốn, ban ngày nàng đã mệt muốn chết rồi, đêm nay nhất định phải nghỉ ngơi một chút. Nhưng Hàn Nhạc chỉ nằm đó với tâm trạng buồn bã, thỉnh thoảng lại thở dài hai tiếng.
Trần Kiều tò mò, dịch người vào trong ngực hắn, ôn nhu hỏi lại lần nữa:
"Nhị đệ xảy ra chuyện à?"
Hàn Nhạc ôm lấy nàng theo thói quen, thở dài:
"Nhị đệ không hiểu chuyện, Trân Châu có rồi."
Việc này không thể lừa nàng được.
Trần Kiều ngạc nhiên, đây, đây là chưa kết hôn mà đã có con sao?
"Là do ta không dạy dỗ hắn thật tốt."
Là huynh trưởng, Hàn Nhạc tức giận khi đệ đệ làm loạn, nhưng cũng có chút tự trách.
Trần Kiều chỉ có thể an ủi:
"Lúc hai bọn họ ở cùng nhau, chàng lại không ở bên cạnh, làm sao mà quản được? Thế bây giờ phải làm thế nào?"
Hàn Nhạc nói về kế hoạch cầu hôn.
Nghe hắn tính toán như vậy, Trần Kiều cũng cảm thấy đau đầu, không chút nghĩ ngợi liền nói:
"Chắc chắn sẽ sớm xây xong phòng thôi. Còn tám lượng tiền sính lễ, dù sao của hồi môn của ta cũng để ở đó, không thì chàng cứ lấy để lo cho Nhị đệ trước đi, tránh để Tào gia không nguyện ý cho chúng ta nợ hai lượng, hai nhà vì chuyện này mà khó nhìn mặt nhau."
Hàn Nhạc ngoài ý muốn nhìn Kiều tiểu thư, hắn thật sự không ngờ, nàng sẵn sàng dùng của hồi môn để giúp huynh đệ bọn họ.
Đèn đã thổi tắt, nhưng Trần Kiều có thể cảm nhận được cái nhìn chăm chú của hắn, ý thức được đây là cơ hội tốt gia tăng tình cảm, Trần Kiều như chim non nép vào người hắn, ôm lấy cánh tay rắn chắc của hắn, nhỏ nhẹ nói:
"Chúng ta là vợ chồng, của chàng là của ta, của ta cũng là chàng, ta không muốn thấy chàng nhíu mày."
Cô gái nhỏ Kiều Kiều nói ra những lời như vậy khiến trong lòng Hàn Nhạc cảm thấy thật ấm áp.
Nhưng mà Hàn Nhạc vẫn từ chối, hôn trán nàng nói:
"Nàng cứ giữ lại đi, bây giờ ta không thể cho nàng tiền, nàng thích gì thì cứ tự mua. Hai năm nữa chúng ta sẽ có con, cũng phải dùng tới tiền."
Đồ cưới của phụ nữ bình thường đều tự mình giữ hoặc để lại cho bọn nhỏ, Hàn Nhạc không muốn làm chuyện gì khiến vợ phải uất ức.
Trần Kiều còn muốn kiên trì nhưng bị Hàn Nhạc bịt miệng lại, bắt nàng đi ngủ.
Trần Kiều: ...
Trong nhà không có tiền, cũng không mời bà mối, Hàn Nhạc tự mình dẫn đệ đệ tới Tào gia cầu hôn.
Cha Tào là người bị vợ quản nghiêm, cái gì cũng phải nghe lời vợ. Hồ thị ngoại trừ có đứa con gái là Trân Châu ra thì còn hai đứa con trai, con lớn mười ba tuổi, còn con thứ mới năm tuổi, nàng chỉ có thể trông chờ vào việc con gái lấy chồng sẽ lấy được nhiều tiền, giữ lại cho hai đứa con trai cưới vợ.
Lúc nói tới sính lễ, Hồ thị hưng phấn liệt kê các cô nương trong thôn vừa mới gả, một cô nương thu được hai mươi lượng tiền sính lễ, một cô thu được mười lăm lượng.
"Hàn Nhạc à, nhà thím điều kiện cũng không tốt lắm, nên cũng không so sánh với họ, các cháu cứ xây xong phòng, rồi đưa mười lăm lượng bạc là được."
Ngồi bên giường, Hồ thị cười híp mắt báo số lượng.
Hàn Nhạc mím môi.
Hàn Giang có chút tức giận, nhìn Hồ thị nói:
"Thím à, cái này có hơi nhiều, chị dâu cháu vào cửa, trong nhà không có phòng mới, người ta cũng chỉ muốn mười lượng bạc."
Luận gia thế, vẻ ngoài, Tào Trân Châu xách giày cho chị dâu cũng không xứng, bà ta còn có can đảm giở công phu sư tử ngoạm ra.
Hồ Thị liếc mắt Hàn Nhạc đang im lặng, bĩu môi, tức giận nói với Hàn Giang:
"Lão Nhị, lời này của cháu không đúng rồi, khụ khụ, các cháu đừng chê ta nói thẳng nhé. Trước khi chị dâu cháu xuất giá đã ầm ĩ đến long trời lở đất với đại ca cháu, mấy thôn xung quanh ai cũng biết, Lâm gia không có cách nào khác mới muốn ít sính lễ. Nếu không với vẻ ngoài của chị dâu cháu, hai mươi, ba mươi lượng cũng có người muốn cưới. Các cháu nói xem có phải không?"
Hàn Giang giật mình, vội vàng nhìn về phía huynh trưởng.
Sắc mặt Hàn Nhạc không đổi nói với Hồ thị:
“Trước khi kết hôn cháu và Lâm Kiều vô cùng trong sạch, nhưng mọi người trong thôn lại đi bịa đặt khắp nơi. Nếu thím tin lời người ta nói, vậy sau hai nhà chúng ta cũng khó mà làm thông gia.”
Hồ thị hừ một tiếng:
"Hàn Nhạc, cháu nói vậy là có ý gì? Các cháu thành tâm đến cầu hôn, ta sẽ chiêu đãi thật tốt, còn nếu tới để cho ta nhìn sắc mặt, vậy thì đừng trách ta sẽ đuổi người."
Hàn Nhạc vừa muốn mở miệng, Hàn Giang lại không chịu nổi cái giọng điệu này!
Tình cảm của hắn với Tào Trân Châu cũng rất bình thường, vì phải có trách nhiệm với đứa trẻ nên hắn mới tới cầu hôn. Hồ thị nói hắn thì thôi, thế mà lại còn động tới anh trai và chị dâu!
"Đuổi thì đuổi, bà cho rằng ta muốn đến sao. Chỉ là tới lúc bụng Trân Châu to lên, bà đừng khóc lóc bắt ta chịu trách nhiệm là được!"
Chàng trai xúc động nói ra câu này, sau đó kéo tay huynh trưởng muốn rời đi. Hàn Nhạc nhíu mày, mặc dù Hồ thị thực sự quá tham lam, nhưng Nhị đệ cũng không nên nói những lời này, Tào Trân Châu mà nghe được chắc là rất đau lòng? Đây vốn là do Nhị đệ đã làm sai.
Tào Trân Châu đứng bên ngoài nghe lén, thực sự đau lòng muốn chết vọt vào, khóc mắng Hàn Giang:
"Chàng thử nói thêm câu nữa xem!"
Hàn Giang hơi khựng lại.
Hồ thị và cha Tào đã sớm trở nên choáng váng, vẫn là Hồ thị kịp phản ứng lại đầu tiên, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào bụng con gái:
"Trân Châu, con, con..."
Tào Trân Châu ngồi xổm trên mặt đất, khóc hu hu, hận Hàn Giang nói chuyện vô tình, cũng hận mẹ ruột coi nàng như hàng hoá đem đi bán. Khuê nữ nhà khác xuất giá chỉ muốn bảy, tám lượng bạc là được rồi. Nàng mang thai mà anh em nhà họ Hàn cũng không muốn ép giá, còn đồng ý xây phòng mới cho nàng, nàng thật sự rất thỏa mãn, nhưng mẹ ruột lại có lòng tham không đáy, muốn nhiều như vậy.
Nàng gả tới Hàn gia, mà nhà mẹ đẻ lại muốn Hàn gia trở nên nghèo túng. Vậy cuối cùng người chịu khổ chẳng phải là nàng sao?
"Đừng khóc, không lại tổn thương tới đứa bé."
Hàn Giang tiến tới muốn dìu nàng.
Tào Trân Châu vung tay, dứt khoát ngồi trên mặt đất.
Hàn Nhạc thấy vậy, nói với Hồ thị:
"Thím à, việc này là do lão Nhị làm sai, nhưng chuyện đã như vậy rồi, nhà chúng cháu cũng thực sự không có nhiều tiền như vậy. Thím xem, chúng cháu sẽ xây phòng mới, lại đưa tám lượng tiền sính lễ, rồi tổ chức hôn sự sớm một chút có được hay không?"
"Mười lượng, thiếu một đồng cũng không được!"
Hồ thị oán hận nói, con gái đã mang thai cốt nhục của Hàn gia, nàng không dám muốn mười lăm lượng, nhưng mười lượng là giá thấp nhất nàng có thể tiếp nhận!
Nói giá xong, Hồ thị liền mắng Tào Trân Châu đang ngồi dưới đất. May mà bà cũng sợ bị người khác nghe thấy, nên không mắng lớn tiếng.
Tào Trân Châu dựa vào ngực Hàn Giang khóc lóc.
Hàn Giang cầu khẩn nhìn huynh trưởng
Đầu Hàn Nhạc đau như muốn nứt ra, cuối cùng vẫn đáp ứng điều kiện của Hồ thị. Xây phòng mới rồi lại đưa thêm mười lượng sính lễ.
"Đại ca, nếu thực sự không lo được, hay là huynh mượn tiền chị dâu đi?"
Đi khỏi thôn của Tào gia, Hàn Giang khó chịu nói.
Từ tối hôm qua Hàn Nhạc đã tức đến sôi ruột, vừa rồi Kiều tiểu thư của mình còn bị Hồ thị tham lam kia chửi bới, hắn suýt chút nữa là không nhịn nổi, bây giờ đệ đệ lại nhớ thương đồ của chị dâu, Hàn Nhạc cũng không nén giận được nữa, bỗng nhiên quay người, đá mạnh vào mông Hàn Giang một cái:
"Của chị dâu đệ là của mình chị dâu đệ, về sau đệ không cần nghĩ tới cái đó nữa!"
Hàn Giang bị hắn đạp ra xa mấy bước, lảo đảo một chút nhưng cuối cùng cũng không ngã, lén nhìn huynh trưởng đang nổi giận, hắn buồn bực phủi quần, không dám tới chuyện mượn tiền nữa.
Hôm sau, Hàn Nhạc mượn một cỗ xe lừa, kéo hai con heo trong chuồng tới huyện bên bán, ở đó thịt heo đắt hơn một chút, với cả dáng dấp Hàn Nhạc cũng đoan chính, trong mấy người bán thịt heo thì hắn là người vừa mắt nhất, người mua bán làm ăn cũng phải chọn theo duyên, lúc này mới được bán sáu lượng bạc.
Cộng thêm bảy lượng ở nhac, hiện tại Hàn gia có tổng cộng là mười ba lượng. Hàn Nhạc đã lâu không vay tiền người khác, nhưng hôm nay, hắn vẫn phải mở miệng vay người thường xuyên mua da thỏ của hắn, Lý chưởng quỹ.
Tổ chức hỉ sự thì phải cần dùng đến tiền, Lý chưởng quỹ tin tưởng Hàn Nhạc, thoải mái cho mượn hắn ba lượng, sau này sẽ dùng da thỏ Hàn Nhạc đưa tới để đổi lại.
Đã gom đủ bạc nhưng Hàn Nhạc lại không thể vui nổi.
Trên đường đánh xe rời khỏi huyện bên, Hàn Nhạc thấy hai cô nương mặc bộ váy đỏ đeo trang sức bạc, không đẹp bằng Kiều tiểu thư, nhưng lại ăn mặc sang trọng hơn nhiều.
Hàn Nhạc âm thầm siết chặt nắm đấm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...