Editor: Uyên Uyên
"Các cậu có biết chuyện của bác sĩ mới đến trường chúng ta chưa?."
"Bác sĩ mới đến? Là ai? Có chuyện gì?"
Hôm nay là thứ bảy, sinh viên ở học viện quân sự hiếm lắm mới có một cơ hội để thở, ở lại trong ký túc xá để giao lưu.
"Hôm qua tôi có thấy một bài đăng về bác sĩ đẹp trai kia, nghe nói là vào đây bằng cửa sau."
"Bác sĩ Lê? Không đâu, tôi không tin."
Nam sinh nghe lời này nhíu mày, có chút khó tin.
"Cậu sao không tin, bài đăng đó nói là chính mắt nhìn thấy, tôi cũng cảm thấy rất chính xác."
Người đang nói hừ một tiếng, di chuyển ghế qua ngồi trước mặt mấy người kia:
"Các cậu nói xem, học viện quân sự của chúng ta lúc nào lại không thông qua phỏng vấn mà vẫn vào làm việc được, hơn nữa học viện quân sự chúng ta nói thế nào cũng coi là một trường trọng yếu của Đế quốc, bất luận là bác sĩ hay giáo viên đều phải có bản lĩnh thật sự."
"Tôi thấy bác sĩ Lê rất giỏi, cậu đừng nói lung tung."
Người nói chuyện lúc nãy trợn trắng mắt, mở quang não đem bài đăng chia sẻ vào nhóm lớp:
"Mấy người tự xem đi, tin hay không thì tuỳ."
Mấy người trong ký túc xá nửa tin nửa ngờ, tuy rằng trong lòng cũng không quá tin tưởng nhưng vẫn mở bài đăng.
Đúng như người kia nói, bài đăng thật sự rất chi tiết, nói rằng Lê Tử Ngôn giành được cơ hội làm dẫn đường quân y ưu tú là nhờ đi cửa sau, thông qua giao dịch thân thể và tiền bạc mới đổi lấy được công việc của học viện quân sự.
Trong bài viết sử dụng những từ ngữ không đến mức quá ghê gớm, chỉ là những lời đó mô tả về Lê Tử Ngôn không giống như suy nghĩ trong lòng của mọi người, chỉ vì cái trước mắt mà làm người dối trá.
Trong bài viết có không ít người vì Lê Tử Ngôn mà bất bình, nói đây là tin đồn, nhưng suy cho cùng vẫn có người nghe gió thành mưa không ngừng thêm mắm dặm muối.
Sự việc này gây nên ầm ỹ rất lớn cho sinh viên năm nhất ở học việc quân sự, chương trình giảng dạy của học viên không nhiều lắm, hơn nữa cũng vừa mới bước vào đại học, nhận thức về nhiều thứ còn chưa đủ chín chắn, tuy rằng mang theo nhiệt tình thuộc về người trẻ tuổi, nhưng cũng rất dễ bị người có tâm lợi dụng.
Mà nhân vật chính trong đó lại hoàn toàn không biết gì cả, Lê Tử Ngôn không phải là người thích quan tâm chuyện bát quái, đối với diễn đàn Liên Tinh cũng không hiểu nhiều, cho nên tất nhiên cũng không biết mình đã âm thầm gây ra một hồi tinh phong huyết vũ*.
*tinh phong huyết vũ: nghĩa là đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh.
Cố Thừa Trạch là người hết lòng trong công việc, hơn nữa trải qua hai tháng ở chung, Lê Tử Ngôn đã chiếm một phần lớn trong lòng Cố Thừa Trạch nên càng không có tâm trí để quan tâm đến chuyện khác.
Đến khi Cố Thừa Trạch phát hiện ra chuyện này thì đã lên tới cao trào.
Một học sinh của học viện quân sự sử dụng tài khoản ẩn danh để lại một lời nhắn trong bài đăng, nói Lê Tử Ngôn chiếm cơ hội của anh trai cô, hơn nữa bây giờ còn cố ý chiếm đoạt bạn trai của người khác, đúng là không biết xấu hổ.
"Thầy Cố, thầy muốn đi ăn cơm sao?"
"Ừm, có vấn đề cần hỏi sao?"
Cố Thừa Trạch nhìn Lê Tử Ngôn đang đứng ở cửa phòng học chờ hắn, khẽ mỉm cười ra hiệu đối phương chờ mình một chút.
Mấy bạn học đối diện hắn đều nhíu mày.
"Thầy Cố, thầy tính đi với người kia sao? Anh ta không phải là người tốt."
Cố Thừa Trạch nhíu mày, nhưng còn chưa đợi hắn nói gì đã có người nổi giận.
"Mấy người nói gì vậy?"
Giọng nói của một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đầy nghiêm nghị, ánh mắt còn mang theo lửa giận:
"Mấy người có khả năng phân biệt hay không? Mắc gì cậu lại nói bác sĩ Lê như vậy?!"
"Tôi nói sai à? Anh ta không làm thì ai dám nói! Trong bài viết đều nói rõ ràng, chỉ có đám chó nhan khống không có đầu óc như mấy người mới không chịu tin!"
"Cậu!"
Hai làn sóng người sắp cãi nhau, Cố Thừa Trạch đẩy kính, vỗ vỗ bục giảng:
"Ầm ĩ cái gì!"
"Thầy Cố, sao vậy?"
Lê Tử Ngôn đứng ở cửa nên có thể nhìn thấy cảnh tượng xảy ra trong lớp học, thấy tình hình càng trở nên không ổn liền vội vàng đi vào:
"Mọi người làm sao vậy?"
"Ôi, bác sĩ Lê bán thân tới rồi à?"
Lời nói của người này tràn đầy trào phúng, cũng mặc kệ xung quanh có ai, không hề lựa lời.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Lời này vừa nói ra, Lê Tử Ngôn sửng sốt một chút, không kịp phản ứng lại, Cố Thừa Trạch lại hung hăng nhíu mày, ánh mắt sắc bén:
"Số sinh viên của cậu là bao nhiêu? Lớp C phải không, buổi chiều đến phòng giáo vụ."
"Dựa vào cái gì? Thầy Cố, thầy dựa vào cái gì kêu tôi đi phòng giáo vụ?"
"Vô lễ với giáo viên, tạo tin đồn gây sự, chẳng lẽ còn cần tôi nói thêm sao?"
Cố Thừa Trạch duỗi tay ôm Lê Tử Ngôn vào lòng, ý bảo vệ không cần nhiều lời.
Mấy học sinh theo phe với Lê Tử Ngôn thấy thế trong lòng cũng càng thêm tự tin, đứng bên cạnh Lê Tử Ngôn.
Một vài người trong số họ lúc trước bởi vì không chịu nổi việc huấn luyện nên được đưa đến phòng y tế, được Lê Tử Ngôn chăm sóc chu đáo, nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa lúc nãy là nửa đêm đột ngột bị viêm ruột thừa, cũng chính là Lê Tử Ngôn chạy đến ký túc xá dùng tinh thần lực xử lý khẩn cấp rồi mới cõng cô trở về phòng y tế.
Cố Thừa Trạch dù sao cũng là giáo sư, mấy bạn học cũng không dám nói nữa, chỉ có thể không cam lòng nhìn bóng lưng mấy người kia.
"Chuyện hôm nay cảm ơn các bạn."
Cố Thừa Trạch dùng sức ôm chặt Lê Tử Ngôn, lời nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
"Chúng tôi cũng không giúp được gì, bác sĩ Lê, anh ngàn vạn lần đừng để ý, chúng tôi tin tưởng anh."
"Đúng vậy, anh đừng buồn."
Lê Tử Ngôn mỉm cười gật đầu nhưng trong nụ cười và ánh mắt lại mang theo bi thương:
"Cảm ơn các bạn.
"
"Thầy Cố, chuyện này..."
Cố Thừa Trạch khẽ lắc đầu, động tác không lớn nhưng đủ để đối phương hiểu ý tứ của hắn, đối phương rất hiểu chuyện im lặng.
"Chuyện này tôi sẽ xử lý, các bạn yên tâm."
"Ừm, vậy chúng tôi đi trước."
"Tạm biệt thầy Cố, tạm biệt bác sĩ Lê."
Sau khi mọi người vẫy tay chào tạm biệt, ý cười trên mặt Lê Tử Ngôn cuối cùng cũng không giữ được mà sụp đổ.
Ánh mắt mang theo mờ mịt cùng khó hiểu, khiến Cố Thừa Trạch nhìn thấy liền đau lòng.
"Anh đây, em muốn khóc thì khóc đi."
Lê Tử Ngôn lắc đầu, đôi mắt rũ xuống, cô đơn không nói nên lời:
"Không có gì phải khóc, quan điểm của người khác sẽ không ảnh hưởng đến em, bọn họ không tin em chỉ là vì không hiểu em mà thôi.
Không phải ai cũng nghĩ em không tốt, mặc dù em không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng em rất vui vì anh vẫn sẵn sàng tin tưởng em."
Đây là sự thật, Lê Tử Ngôn đã từng bị bắt nạt trong trường, thậm chí còn nhiều hơn, đây tính là gì đâu? Hơn nữa cậu không thẹn với lương tâm, tất nhiên sẽ không ủy khuất, càng thản nhiên thì những lời đó vĩnh viễn không thể khuất phục được cậu.
Trong lòng Cố Thừa Trạch mềm nhũn, ôm Lê Tử Ngôn vào lòng:
"Có anh ở đây rồi."
"Ừm."
Tại sao lại có người muốn làm tổn thương một người thiện lương như em ấy? Ở nơi Lê Tử Ngôn không nhìn thấy, Cố Thừa Trạch lộ ra ánh mắt tàn nhẫn, hắn sẽ che chở cho Lê Tử Ngôn, bảo vệ cậu chu toàn, chuyện này hắn cũng sẽ giải quyết, người dám làm tổn thương Lê Tử Ngôn, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Hai người cứ như vậy ôm nhau trong khuôn viên trường, tình cảm sớm đã vượt qua bạn bè bình thường, nhưng không ai nhắc tới, cũng không để ý ánh mắt đánh giá của những người khác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...