Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh


Quân đội của Hàn Tri Dao luôn tấn công ác liệt, cộng thêm sư đoàn 4 giống như bị tiêm máu gà nên quân Nhật hoàn toàn không thể cầm cự, chỉ có thể chật vật rút lui.

Đợi đến khi tất cả bình ổn, bọn họ thu dọn chiến trường xong, người Lưu Hổ đầy bụi thuốc súng và vết thương đi tới trước mặt Hàn Tri Dao, kính cẩn chào Hàn Tri Dao.
"Lưu Hổ sẽ không bao giờ quên lòng tốt của đại soái Hàn, nếu sau này đại soái Hàn có chuyện gì không cần e ngại, Lưu Hổ nhất định sẽ không từ chối."
"Sư đoàn trưởng Lưu đừng khách sáo, tôi và cậu đều là quân nhân của Trung Quốc, tôi cứu cậu cũng như là cứu nước, đừng để ý."
Lời Hàn Tri Dao nói là thật, quân đội của hắn cứu Lưu Hổ không chỉ vì cứu người mà còn vì cứu đất nước của hắn, nhưng những lời này càng làm Lưu Hổ cảm động, mắt y đỏ hoe, nặng nề gật đầu vài cái nhưng vẫn ghi nhớ ơn của Hàn Tri Dao vào lòng.
Hàn Tri Dao thấy Trần Lan đang đứng bên cạnh Lưu Hổ, gật đầu với cô, "Chỉ đạo Trần."
"Đại soái Hàn, ở đây không thích hợp để nói chuyện, chiến trường đã thu dọn xong, hay là đến bộ tư lệnh nói chi tiết hơn."
"Được."
Mọi người dẫn theo đoàn người đầy sức sống tinh anh đến bộ tư lệnh, bộ tư lệnh cũng bị tấn công nhưng vẫn còn khá ổn, bên trong không bị hư hại nhiều nhưng cũng có thể thấy được nhóm người Lưu Hổ đã cố gắng thế nào.


Người của một sư đoàn dưới tình huống vật tư dự trữ không đầy đủ mà vẫn có thể cầm cự đến bây giờ quả thực làm cho người ta kính nể.
"Sư đoàn trưởng Lưu, lẽ ra tôi không nên nói chuyện của chính phủ phương Nam nhưng tình hình bây giờ khẩn cấp nên tôi không thể không nói, tổng thống đã lùi về tuyến hai, không muốn chính diện chống địch nên tôi đã liên hệ với các quân phiệt khắp nơi cùng với Công Đảng để thống nhất mặt trận, tìm cách cùng nhau chống địch, không biết ý của sư đoàn trưởng Lưu thế nào?"
Sư đoàn trưởng Lưu thở dài thườn thượt nhưng không phải là tiếng thở dài ưu sầu mà là phẫn nộ bất bình, còn có oán hận trong lòng y.
"Không muốn gạt đại soái Hàn, Lưu Hổ không nguyện trung thành với ai, chỉ muốn trung thành với Tổ quốc, tổng thống không muốn giữ nước, nhưng như ngài nói thì tôi phải làm gì."
Hàn Tri Dao gật đầu, sư đoàn trưởng Lưu nói vậy là được rồi, "Trong khoảng thời gian này chúng ta sẽ có các quân đội khác nhau tới các khu vực để hỗ trợ, chỉ cần người chúng ta ở đây thì sẽ không xảy ra vấn đề gì."
"Vậy phương Bắc thì sao? Bộ đội phương bắc và các địa phương đều đi vậy chẳng phải đám người kia sẽ có cơ hội sao?"
"Sư đoàn trưởng Lưu không cần lo lắng, phương Bắc đã xây dựng chuỗi bảo vệ hoàn hảo, hơn nữa ở đó đã thành lập quân bộ hoàn chỉnh nên bọn họ muốn qua cũng không qua được." Chuyện này Hàn Tri Dao đã lên kế hoạch từ sớm, bởi vì hắn không thể để Lê Tử Ngôn rơi vào tình huống nguy hiểm.
"Vậy thì tốt rồi."
Một vài đoàn trưởng doanh trưởng cũng không có ý kiến, bọn họ làm lính nên hoàn toàn không sợ chết huống chi là chết vì nước, đoàn người trong phòng họp bố trí chiến lược cho đến khi trời tối mới tan họp đi ăn cơm, làm tốt các biện pháp phòng vệ.

Trên người Trần Lan vẫn còn vết thương nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị, đi tới trước mặt Hàn Tri Dao.
"Đại soái Hàn, đã lâu không gặp."
"Chỉ đạo Trần, cảm ơn lần trước đã cung cấp thông tin."
Giọng nói Hàn Tri Dao đè xuống rất thấp, hai người nói gì chỉ có trong lòng họ biết rõ, lần trước Trần Lan đến nhà hắn trên danh nghĩa là đại biểu của chính phủ phương Nam nhưng thật ra Trần Lan là người của Công đảng.

Nói cho Hàn Tri Dao tình hình tiền tuyến mới nhất và danh sách vài người.
Cá nhân Hàn Tri Dao cũng thiên về Công đảng hơn là so với đảng phái và chính phủ tối cao ích kỷ, Hàn Tri Dao càng hy vọng đảng phái của một quốc gia là có thể vì dân làm chủ.
"Cảm ơn đại soái đã nhớ ơn."
Hai người đều là người thông minh, tất cả lời cần nói đều lời ít ý nhiều, Hàn Tri Dao gật đầu với Trần Lan rồi xoay người rời đi.

Hắn còn phải hỗ trợ chỗ khác, để lại một đoàn người và ít vật tư rồi dẫn quân đội của mình đi về phương Nam.
Thời đại này thiết bị liên lạc chưa được phát triển, sau chiến tranh điện thoại lại ít được biết tới, Hàn Tri Dao bận bịu cả ngày nên Lê Tử Ngôn không dám làm phiền, thỉnh thoảng hai người sẽ trao đổi thư từ nhưng cũng chỉ có thể nhận được vài câu trả lời chênh lệch thời gian.
Lê Tử Ngôn ngồi trong sân nhìn bông tuyết rơi theo chiều gió với ánh mắt trống rỗng, trái tim cậu luôn lo sợ bất an, từ lúc Hàn Tri Dao đi không có đêm nào cậu ngon giấc, rõ ràng cậu là người ở nhà tận hưởng cuộc sống nhưng lại ngày càng tiều tụy.
Hàn Tri Dao tính toán đến sự an toàn của cuộc chiến nhưng lại xem nhẹ sự nham hiểm của chính trị và lòng người dơ bẩn, tổng thống phương Nam hoàn toàn không buông tha với quyền lực của Hàn Tri Dao, uỷ viên phương Nam thường xuyên đến dinh thự Đại Soái "làm khách".

Phó cục trưởng Tôn cũng là người có lòng dạ đen tối, gió chiều nào theo chiều ấy nên đã đầu nhập vào chính phủ phương Nam làm chức lớn, còn dẫn đám người kia đến làm phiền Lê Tử Ngôn và bà cụ.

Đương nhiên trong đó có mang theo thù riêng của ông hay không thì chỉ có trong lòng ông biết.
"Ngài ơi về nghỉ chút đi, sắc mặt của ngài ngày càng tái rồi."
Xuân Mai đứng ở sau lo lắng cho Lê Tử Ngôn, mấy ngày nay cô nhìn mắt thường cũng có thể thấy Lê Tử Ngôn gầy đi, hằng ngày nói chuyện với đám người kia xong cả người sẽ càng thêm uể oải, có khi đứng gần có thể nghe được trong lời nói của những người đó có ý đồ nhưng lại không cách nào xen vào.
"Ừm tôi biết rồi, tối nay là đêm giao thừa, bảo phòng bếp chuẩn bị thêm sủi cảo đi, mọi người cùng đón giao thừa."
"Dạ."
Những chuyện này Lê Tử Ngôn không nói cho Hàn Tri Dao biết, cậu không muốn tăng thêm gánh nặng cho Hàn Tri Dao, cậu cũng đã bảo những người vệ sĩ bên cạnh không được thông báo cho nên Hàn Tri Dao không biết bất cứ gì với chuyện này.


Lại một trận chiến kết thúc, Hàn Tri Dao ngồi trên ghế uống một bình nước lớn, lấy trong ngực ra một tờ giấy, trên đó là thư Lê Tử Ngôn gửi cho hắn.
"Nhớ anh, chờ anh về."
Chỉ ngắn ngủi vài chữ nhưng lại mang theo tình cảm vô hạn, sự dữ tợn trên mặt Hàn Tri Dao dần phai nhạt, hai mắt đỏ hoe, mùa đông hắn rời khỏi nhà, bây giờ đã tròn một năm, hai người đã không gặp nhau một năm, cũng không biết khi nào có thể gặp lại.
"Đại soái, quân Nhật đánh tới!"
Phụ tá Lưu vội vàng chạy tới, trên mặt y đầy tro bụi bẩn thỉu, vẻ mặt tàn nhẫn chưa từng xuất hiện trước mặt Lê Tử Ngôn, "Bọn họ định đánh lén ở dưới chân núi nhưng đã bị chúng ta phát hiện."
"Vậy đừng để bọn họ sống sót rời đi."
Hàn Tri Dao cất tờ giấy trước ngực mình thật kĩ, cầm khẩu súng bên người nhìn qua mấy đoàn trưởng phía sau, "Các anh em, xong trận chiến hôm nay là năm mới, tất cả xông lên cho tôi!"
"Rõ!"
Đêm giao thừa, một ngày mà lẽ ra mọi gia đình sẽ sum họp vui vẻ bên nhau nhưng cả nước lại bị bao phủ trong màn khói mù mịt, có lẽ có người sẽ vui vẻ sống qua năm nhưng trong lòng bọn họ vẫn lo lắng về cuộc chiến cách đó không xa.
Giống như Lê Tử Ngôn, mỉm cười hát hí khúc dỗ bà cụ ăn cơm nhưng trong lòng lại lo lắng cho người đàn ông mỗi ngày chỉ có thể xuất hiện trong mơ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui