[xuyên Nhanh - Caoh] Hằng Đêm Đổi Mỹ Nam

Nữ minh tinh vs chồng và con trai: con trai ruột chịch mẹ động dục ( 12 )

Edit: Cừu ăn thịt

Để tôi nghỉ một lát đi!

Cô nghĩ như vậy, sau đó ngất đi, các thanh niên phát giác thân tể cô mềm xuống, lại không có từ bỏ gian dâm cô, gậy thịt to thọc nhập thân thể cô vẫn cứ duy trì lực đạo kịch liệt.

- Buông cô ấy ra!

Thanh âm phẫn nộ và lạnh thấu xương vang lên, một thiếu niên tuấn mỹ mặc đồ thể thao màu trắng đi vào đại sảnh, trong tay cầm một thanh súng lục tự động nhắm ngay người đàn ông trên người Lạc Anh.

- Tao đếm tới ba, nếu có ai không buông cô ấy ra thì chờ xuống địa ngục đi!

Đôi mắt thiếu niên sắc bén, biểu tình lạnh lùng đến làm người run rẩy, ngón trỏ nhẹ nhàng bóp cò súng, tầm mắt cậu dừng trên người cô gái âu yếm, phát hiện cô biến thành rối gỗ không có sinh mệnh, trong lòng cậu hiện lên đau đớn xé rách, nếu vừa rồi vẫn là đe dọa, hiện tại cậu muốn giết người.

- Một!

Viên Tích Thành bắt đầu đếm đếm.

- Có tiền đồ, dám phản kháng cha mày!

Viên Thủ Nghĩa không coi uy hiếp để trong lòng, khóe môi hiện lên mỉa mai, trong mắt hàn quang chợt lóe lướt qua.

- Loại đồ chơi như kỹ nữ này chơi là đủ rồi, muốn phụ nữ, dù là thiên kim Thủ tướng cha cũng có thể cho con.

Viên Thủ Nghĩa muốn thuyết phục con trai, nhưng thanh âm của hắn bị Viên Tích Thành đánh gãy.


- Hai!

Viên Tích Thành dùng súng lục nhắm ngay người đàn ông ôm đầu Lạc Anh khẩu giao.

Người đàn ông sắp đến lúc bắn tinh, do dự một chút, ôm lấy đầu Lạc Anh thọc nhập thật sâu.

- Tam!

Viên Tích Thành thanh âm sâm hàn, ánh mắt dâng lên sát ý.

- A!

Người đàn ông đang được khẩu giao đột nhiên bắn, thân mình run rẩy, nghĩ lại cho hắn chỉ cần vài giây là có thể bắn xong.

Nhưng lúc này tiếng súng vang.

"Đoàng!"

Lồng ngực người đàn ông đang được khẩu giao đỏ thắm, trên mặt hắn dâng lên kinh hãi, dương cụ từ trong miệng Lạc Anh hoạt ra, mang ra một luồng dính trù bay lên, thân mình thẳng tắp ngã về phía sau.

Một phát súng bắn trúng tim, chết ngay lập tức.

Những gà đàn ông còn lại đều bị dọa, luống cuống tay chân từ trên người Lạc Anh chạy đi, có một gã chạy trốn chậm, đùi ăn một viên đạn, bị thương động mạch chủ, máu tươi điên cuồng tuôn ra.

Viên Tích Thành từ trên mặt đất nhặt lên quần áo của Lạc Anh bị xé lạn, lau đi trên người cô ô trọc, từ trên người cởi áo khoác bao quanh cô, đôi tay để dưới thân cô bế lên, ánh mắt quét về phía cha đứng một bên, trong mắt hận ý ngập trời.


Viên Thủ Nghĩa uy hiếp nói.

- Hôm nay nếu con bước ra cánh cửa này thì không phải con ba.

Hắn không cho phép con trai cưới một cái kỹ nữ hạ tiện, người thừa kế Viên gia không thể bị dâm phụ sinh ra.

Viên Tích Thành mắt điếc tai ngơ, thần sắc như đao, tầm mắt dừng trên thân cô gái trong lòng ngực đều là ôn nhu, nhấc chân ra đại sảnh, đi vào trong viện, lên Rolls-Royce, bảo tài xế:

- Đi sân bay.

·

Thanh âm ầm ầm ầm ồn ào đánh thức Lạc Anh, thân thể cực kỳ đau, mỗi một tấc da thịt giống muốn xé rách vậy.

Mí mắt trầm trọng chậm rãi nhấc lên, ánh vào mí mắt chính là toa hạng nhất máy bay xa hoa. Nhìn ra ngoài cửa sổ, mây trắng bay ngang, thì ra đang ở trên bầu trời.

Ký ức như thủy triều vọt tới, cô bị Viên Thủ Nghĩa chộp đi, mười mấy gã đàn ông luân gian cô, sau đó đã xảy ra cái gì......

Bất chấp thân thể đau đau, Lạc Anh giãy giụa suy nghĩ ngồi dậy, bên tai truyền đến thanh âm mềm nhẹ:

- Đừng sợ, đừng sợ, không ai lại có thể thương tổn em, anh cam đoan.

Chiếu vào mắt Lạc Anh là con ngươi Viên Tích Thành tràn ngập thương tiếc.

- Chúng ta đi đâu?


Giọng nói Lạc Anh nghẹn ngào, cổ họng cô bị đàn ông giao cấu thật lâu, đau đến muốn chết, nói xong câu này liền ho khan.

- Lập tức sẽ đến Paris, em lại nhẫn nại một chút. Ngoan a! Xuống máy bay anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất kiểm tra cho em.

Viên Tích Thành nói, ôm cô vào trong lòng ngực an ủi, hiện tại cậu chỉ nghĩ cách cái nhà này ghê tởm ấy càng xa càng tốt.

Lạc Anh phát hiện toàn bộ khoang hạng nhất chỉ có cô và Viên Tích Thành, muốn hỏi thì cổ họng đau đến đã nói không ra lời.

- Cổ họng em còn sưng đó!

Viên Tích Thành nhẹ nhàng vỗ lưng Lạc Anh, hộ chiếu của cậu không cần chứng minh cũng có thể đến bất kỳ quốc gia gì trên thế giới, trên người có một tấm thẻ đen của ngân hàng Hoa Kỳ, đừng nói thuê chuyên cơ xuất ngoại, chính là mua cả chiếc máy bay này cũng được.

Lạc Anh có chút phát ngốc, lập tức liền đến Paris? Cô sống hai mươi lăm năm còn không có ra biên giới, lần đầu tiên đi xa thế nhưng là thủ đô thời trang Paris, cái này làm cho cô như ở trong mộng.

Gã ác ma Viên Thủ Nghĩa sẽ không chạy đến Paris khi dễ cô chứ nhỉ!

- Trên máy bay có phòng tắm không? Em muốn tắm rửa.

Lạc Anh giãy giụa ngồi dậy, cô bị hơn mười đàn ông luân gian, trên người dính đầy ô trọc, tuy rằng được Viên Tích Thành rửa sạch qua, nhưng khí vị gay mũi khiến cô không thể chịu đựng được.

Trên mặt Viên Tích Thành hiện lên thương tiếc, yên lặng không nói gì ôm Lạc Anh vào phòng tắm, bỏ đi trói buộc trên người lẫn nhau, ngồi vào bồn tắm, mở ra trang bị mát xa làm dòng nước chung quanh trút xuống trên người hai người.

Cậu đặt cô lên đùi, vuốt ve vết bầm đầy người cô, khuôn mặt trầm tuấn càng thêm đau lòng.

- Anh, để em chịu khổ rồi.

Sau khi tan học, biết được người trong lòng bị bọn bảo tiêu của ba bắt đi, cậu mang theo súng chạy nhanh đến, tiến vào phòng khách Viên gia, thấy cô mất đi ý thức bị một đám đàn ông luân gian, tâm của cậu rất khó chịu.

Ngay cả người phụ nữ của mình cũng bảo hộ không được, cậu không thể tha thứ chính mình.


Lạc Anh ỷ trong ngực cậu, thân thể này lớn hơn cậu 15 tuổi, còn linh hồn lớn hơn cậu 10 tuổi, lúc này cô lại giống như thiếu nữ bám lên lồng ngực kiên cố của cậu.

Thiếu niên này cho cô một loại cảm giác được bảo hộ, cánh tay hữu lực, ôm ấp ôn nhu, hương vị hormone nhàn nhạt của giống đực, không giống như nam chính ngôn tình bá đạo mười phần, áp người không thể thở nổi.

Hơi thở trong sáng nhu hòa trên người thiếu niên làm nhân tâm nhảy không thôi.

Đau xót bị luân gian không khổ sở như trước nữa.

Chuyên cơ xa hoa hạ cánh ở sân bay quốc tế Paris, cửa cabin mở ra, Lạc Anh nắm váy dài xuống giường, vốn định chính mình đứng dậy đi, Viên Tích Thành lại duỗi tay bế cô lên.

- Tích Thành, kỳ thật em có thể tự đi......

Trong lòng Lạc Anh dâng lên hạnh phúc, dùng đôi tay ôm cổ thiếu niên.

- Thân mình em không thoải mái, nghe lời. Anh đưa em đi bệnh viện, em cần làm kiểm tra toàn thân.

Cô bị những gã đàn ông đó làm như vậy, cậu lo lắng thân thể của cô sẽ có vấn đề.

Lạc Anh gật gật đầu, hạ thể cô xé rách đau đớn, rất có thể lúc hai căn cây sinh thực khí đồng thời cắm vào đã thương tới rồi. May mắn cậu đúng lúc cứu cô, nếu không nhất định sẽ bị những bảo tiêu đó chịch chết.

Nhiệm vụ còn không có hoàn thành, cô không thể vứt bỏ thân thể này, đột nhiên được đến tình yêu, cô không bỏ được chết sớm liền như vậy.

Viên Tích Thành hôn khóe mắt Lạc Anh, ôm cô từ cabin ra tới.

Tài xế tư nhân từ phòng điều khiển ra tới, mở cửa xe để hai người bước vào, sau đó chạy đến bệnh viện lớn nhất Paris.

Bệnh viện ở nước Pháp muốn xem bệnh phải hẹn trước, chờ một hai tuần đều bình thường, nhưng với Viên Tích Thành thì không cần, cậu đưa Lạc Anh tới phòng cấp cứu.

Vết bầm trên người cô không nặng lắm, quá mấy ngày sẽ giảm bớt, âm đạo bị xé rách rất nhỏ, bôi thuốc sau bị bác sĩ cảnh cáo nửa tháng không thể hợp phòng.

Lạc Anh bảo bác sĩ đưa một viên thuốc tránh thai khẩn cấp 72 giờ uống vào, cô lo lắng cuộc luân gian kia sẽ mang tới hậu quả đáng sợ. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận