Xuyên Nhanh Cẩm Tú Nhân Sinh


Diệp phủ bên kia đưa lại phái tới một đôị binh lính, Kiều Nhạc không có cự tuyệt, trực tiếp nhận lấy, còn phái người tới Diệp phủ tỏ vẻ cảm tạ.


Kỳ thật trong lòng hắn cũng rõ ràng, hắn cùng Diệp phủ không có bất luận giao tình gì, có thể làm Diệp phủ ra mặt phái người bảo vệ hắn, bất quá do Ninh Vinh công chúa mà thôi.


Nhưng vì sao chứu.


Kiều Nhạc đẩy cửa, xem mưa phùn ngoài cửa sổ, vẻ mặt có vài phần hoảng hốt.


Đây là vì sao.


Ngày thứ hai thời điểm Hành Ngọc tiến cung Khang Ninh Đế cũng hỏi nàng như vậy.



“Cũng không thể thật sự là bị sắc đẹp mê hoặc chứ.

Kiều Tử Sơ tuy tướng mạo xuất chúng, nhưng nếu Ngọc Nhi muốn, mỹ nam tử so với hắn càng đẹp hơn cũng không phải không có.



Động tác thành thạo Hành Ngọc mà mài mực cho Khang Ninh Đế, đối với lời Khang Ninh Đế trêu ghẹo cũng không có phản ứng quá lớn.


Vì sao.


Vẫn là nguyên nhân kia, chính là cảm thấy Kiều Nhạc người như vậy nếu mai một ở đây không khỏi có chút đáng tiếc.


Nàng kiếp này một đời vinh sủng đã là tất nhiên, nhưng nếu vẫn luôn cẩm y ngọc thực sống đơn thuần như vậy không khỏi mất đi vài phần xuất sắc, cho nên nàng càng muốn nhìn xem, so với nguyên tác sát thần mặt lạnh không người che chở một đường bò lên trên, lúc này đây Kiều Nhạc có thể đạt tới độ cao nào.



Ba ngày sau, Hành Ngọc nhận được tin tức, có trên đường có thích khách tới giết Kiều Nhạc, cuối cùng tuy rằng bị thị vệ Diệp phủ phái đi tới giết, nhưng Kiều Nhạc lại bị trọng thương, bị hôn mê mấy ngày mới từ từ tỉnh lại.


Tay Hành Ngọc hơi ngừng, mực nước ở trên giấy Tuyên Thành tạo ra một vết bẩn, một bảng chữ mẫu chưa hoàn thành trực tiếp bị hủ.

Cô đem bút lông gác lên, chậm rãi đem giấy Tuyên Thành vừa bị hủy xoa thành cục, ném vào sọt giấy bên cạnh.


Chó cùng rứt giậu.


Hồng Tụ ở bên cạnh Hành Ngọc hầu hạ, thấp giọng nói: “Công chúa, cần đưa dược liệu tới phủ Kiều đại nhân không?”

Hành Ngọc một lần nữa đem một giấy Tuyên Thành mới trải ra, đổi một cây bút lông tiếp tục viết lại bảng chữ mẫu.


Hồng Tụ đã hiểu, hành lễ lui xuống đi an bài.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận