Xuyên Nhanh Cẩm Tú Nhân Sinh
Nghĩ đến Ninh Vinh công chúa, Trần Quốc Công lập tức ngồi không yên, trực tiếp cho người chuẩn bị hai phần lễ đưa tới chỗ Kiều Nhạc cùng Hành Ngọc.
Đương nhiên, ông ta đương nhiên không phải là bồi tội.
Đưa cho Kiều Nhạc là chúc mừng hắn làm Thám Hoa đề danh kim bảng, mà đưa cho Hành Ngọc còn lại là châu báu khó tìm, lấy danh nghĩa thê tử ông ta đưa qua, nói là có được châu báu quý hiếm, cố ý đưa tới cho công chúa.
Quản gia đem danh mục quà tặng đưa cho Hành Ngọc, Hành Ngọc xem cũng chưa xem, trực tiếp để người đem mấy lễ vật đó vào kho.
Khang Ninh Đế đem một đống tấu chương trên bàn đẩy qua bên cạnh, xoa mày, trên mặt mang theo chút mệt mỏi.
Mục Lâm có thể trở thành thái giám tâm phúc Khang Ninh Đế, xem mặt đoán ý tự nhiên là kỹ năng cơ bản.
Hắn nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ muốn trước nghỉ một lát hay không, miễn cho quá mệt mỏi.”
Khang Ninh Đế xua tay.
Mục Lâm cũng liền không nhiều lời, chỉ là đem chuyện này ghi nhớ trong lòng, tính toán chờ thời điểm Ninh Vinh công chúa vào cung nói cho nàng một tiếng.
Bệ hạ đăng cơ mười sáu năm, vô luận là tiền triều hay là hậu cung đều có ảnh hưởng rất nặng, chuyện ông ấy quyết định cơ bản ít ai có thể làm ông ấy thay đổi tâm ý.
Cũng chỉ có Ninh Vinh công chúa nói bệ hạ nguyện ý nghe chút.
Mục Lâm đang nghĩ tới Hành Ngọc, dư quang liền thoáng nhìn thấy Hành Ngọc một thân hoa phục đạp ánh mặt trời nhu hòa đi vào trong điện.
Trên mặt hắn lập tức nở nụ cười, cúi xuống nói với Khang Ninh Đế nhắm mắt dưỡng thần: “Bệ hạ, công chúa tiến cung tới gặp người.”
Có thể không cần thông báo mà có thể tiến vào Cần Chính Điện này, đương nhiên chỉ có Ninh Vinh công chúa được sủng ái nhất.
Thời điểm Hành Ngọc tiến vào điện liền nhìn thấy phụ hoàng nàng xoa trán, nàng liếc Mục Lâm, mắt ý dò hỏi.
Mục Lâm gật đầu nhỏ đến khó phát hiện.
Hành Ngọc liền hiểu, nàng vòng qua cái bàn bày một đống tấu chương, đi đến phía sau Khang Ninh Đế, nửa cúi xuống xoa thái dương cho ông ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...