Edit: Xanh
Một nhân viên nữ nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy đã đóng, không chờ nổi mà lập tức chia sẻ với đồng nghiệp.
Rõ ràng Tô Cẩn Hồng đã ròi đi nhưng cô vẫn hạ giọng: “Giám đốc Tô đi đánh ghen à?! Trời má! Lời đồn là thật!!!”
Mặc dù cô đã hạ giọng, nhưng sự hưng phấn trong giọng nói lại không che giấu được.
Đồng nghiệp nam đã hóa đá, mắt chữ A mồm chữ O mà đẩy kính, ấp úng: “Trồng có vẻ là như vậy.”
“Trời má!!!”
Chuyện này được truyền đi, các nhân viên đang tăng ca đều sôi sục! Tin nhắn đầy tràn các nhóm, thông báo lập lèo không ngừng.
Tô Cẩn Hồng không thể ngờ được lần này nhiều người hóng hớt đến thees.
Nhất thời nhân viên chỉ lo hóng hớt, khiến cho hiệu suất giảm sút, khiến cho đến tận 1 giờ sáng nhiều bộ phận mới tắt đèn.
Nhưng mà trong thời điểm quan trọng như vậy chả ai để ý xem hôm nay phải tăng ca đến mấy giờ. Tất cả mọi người, bao gồm cả lễ tân đề hóng hớt vụ này.
Nhân viên lễ tân cười chào Cố Ngôn Hi: “Hẹn gặp lại phó tổng Cố.”
Cố Ngôn Hi gật đầu, giày cao gót không ngừng mà ra khỏi tòa nhà.
Nhìn theo Cố Ngôn Hi ra cửa, nhân viên lễ tân nhanh chóng móc điện thoại ra nhắn: “Phó tổng Cố mới đi ra ngoài!!! Người đàn ông kia đã tiến đến rồi!”
Vừa mới ấn nút gửi, cửa thang máy ở sảnh từ từ mở ra.
Nhìn thấy hai người bước ra thang máy, cô lễ tân không nhìn được hít một hơi.
Trời ạ!!! Giám đốc Tô cũng ra!!!
Lời đồn là thật!!!
Cô đè sóng to gió lớn trong lòng xuống, nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Hẹn gặp lại giám đốc Tô, thư ký Luu.”
Khác với bình thường, Tô Cẩn Hồng hoàn toàn không để ý đến lời chào của cô lễ tân.
Mặt anh xanh mét nhìn Cố Ngôn Hi ngồi vào xe.
Lưu Văn Hạo thấy sếp nhìn chằm chằm phía trước, hoàn toàn không nghe thấy gì cả, hơi xấu hổ cười nói với cô lễ tân: “Vẫn chưa hết giờ đâu?”
Cô lễ tân nhìn trộm vẻ mặt của Tô Cẩn Hồng, nụ cười mang theo sự cẩn thận và… hóng hớt.
“Tôi đang đợi bạn trai đến đón.”
Tô Cẩn Hồng nhìn chiếc xe chậm rãi rời đi, bên tai lọt vào mấy chữ “bạn trai”, “đến đòn”, tức xì khói.
Anh không nhịn được mà bước nhanh hơn, trực tiếp ngăn lại taxi trống bên đường.
Lưu Văn Hạo chạy đuổi theo Tô Cẩn Hồng, nghi ngờ: “Giám đốc Tô, sao anh không tự lái xe?”
Mặt Tô Cẩn Hồng không cảm xúc, một mét quanh anh lạnh như băng, Lưu Văn Họa vô thức rụt cổ lại.
Lái xe cái gì? Chờ lấy được xe ra khỏi bãi thì bọn họ cũng mất hút con mẹ hàng lươn rồi.”
Lưu Văn Họa cảm nhận được nhiệt độ lại giảm xuống, thức thời mà ngậm miệng.
Mặc dù ngày thường Tô Cẩn Hồng rất nghiêm túc với công việc, thời gian nô dịch anh dài đến khiến người ta bừng cháy!!!
Nhưng Lưu Văn Hạo biết anh lâu như vậy, vẫn là có tình cảm với anh. Nhìn sếp chả bao giờ giao tiếp với phái nữ, chuyện yêu đương cũng chả thấy tăm hơi, khiến cho anh cũng phải sầu thay.
Lần này vất vả lắm mới có tí sủi tăm (mặc dù là gần như không), thế mà lại bị thằng khác cuỗm mất!
Ôi, thảm quá đi!
Giám đốc thảm quá đi à!
Tài xế hỏi: “Đi đâu vậy?”
Tô Cẩn Hông: “Đi theo chiếc xe màu lam phía trước.”
Tài xế: “Hả?”
Tô Cẩn Hồng: “Không sao đâu, chú cứ đi theo cháu nói, tiền không phải vấn đề.”
Tài xế do dự hỏi: “Tôi lái taxi tử tế, không làm mấy chuyện trái phép đó đâu…”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Tô Cẩn Hồng không tiện mở miệng, anh tỏ vẻ lạnh lùng lười phải giải thích, liếc nhìn Lưu Văn Hạo một cái.
Lưu Văn Hạo nhận được ám chỉ, hiểu rõ, mở miệng giải thíc thay Tô Cẩn Hồng: “Bác tài cứ yên tâm, chúng cháu không phải người xấu đâu. Bạn gái của sếp cháu đang hẹn hò với người khác, chúng cháu đang đi đánh ghen! Chú giúp chúng cháu là làm chuyện tốt! Chuyện tốt lớn!”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Vốn dĩ anh cảm thấy chuyện này không tiện nói, giờ thì hay lắm, thằng nhóc Lưu Văn Hạo này trực tiếp chứng thực chuyện anh mọc sừng!
Lưu Văn Hạo thần kinh thô như vậy mà sau khi nhìn đế con mắt hình viên đạn của Tô Cẩn Hồng mới phát giác ra mình vừa mới nói cái gì…. Ngôn Tình Hài
Trời ạ! Anh sẽ không bị sếp tống đến xó xỉnh nào đó chứ?
Tài xế giờ đây lại cực kỳ hưng phấn.
Ông đồng tình nhìn thoáng qua Tô Cẩn Hồng, ưỡn ngực: “Nhóc cứ yên tâm, kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, chắc chắn sẽ không mất dấu, đảm bảo cho cậu đánh ghen thành công!”
Nghe vậy, mặt Tô Cẩn Hồng càng đen hơn.
Anh cười như không cười liếc Lưu Văn Họa một cái, đơ mặt trả lời tài xế: “Cảm ơn chú.”
Mặt Lưu Văn Họa như đưa đám, không dám nói lời nào.
Tiêu rồi tiêu rồi, mình tiêu rồi. Chắc chắn sếp sẽ ghim chuyện này!
Mặc dù tài xế kia nhìn có vẻ không đáng tin cậy nhưng đúng là khả năng lái xe không tồi, trên đường giữ vững khoảng cách thích hợp,không bị mất dấu, cũng không bị phát hiện.
Cố Ngôn Hi và người đàn ông kia vừa xuống xe, Tô Cẩn Hồng cũng tới nơi,
Anh vỗ vai Lưu Văn Hạo, ngắn gọn: “Cậu trả tiền xe trước, tôi trả cậu sau.”
Cố Ngôn Hi và Trần Hòa Phong đã vào nhà hàng.
Ảnh hưởng từ đời trước là mạt thế, ở thế giới này, từ nhỏ đến lớn, Cố Ngôn Hi không thích chỗ nào nhỏ hẹp, ngược lại thíc chỗ náo nhiệt lại rộng lớn, đèn đuốc sáng ngời.
Nghe tiếng người bên cạnh nói chuyện, nhìn đại snahr đầy người, Cố Ngôn Hi tương đối có cảm giác an toàn.
Trần Hòa Phong biết cô không thích ngồi phòng riêng, mỗi lần đặt chỗ đều ở sảnh, lần này cũng không ngoại lệ.
Traafn Hòa Phong lịch sự mà thế CôsoNgoon Hi kéo ghế, đưa thực đơn cho cô: “Hi Hi xem em muốn ăn gì, mấy món dặc biệt của nhà hàng này không tồi, anh từng ăn ở đây với bạn vài lần, anh nghĩ em sẽ thích.”
Cố Ngôn Hi cười tươi, cũng không từ chối: “Để em xem xem, nếu không thể ăn được thì anh Phong phải uống rượu xin lỗi nha.”
Trần Hòa Phong cười ôn hòa, giọng trầm trầm dễ nghe.
“Được thôi.”
Cố Ngôn Hi cảm thấy như có ai đang nhìn cô.
Sau khi cô gọi món xong, giả vờ lơ đãng nhìn xung quanh, lại phát hiện người quen đang đứng ở ngoài, cách cửa sổ đang nhìn lại cô, bên cạnh còn có Lưu Văn Hạo không rõ cảm xúc.
Cô kinh ngạc đến độ cho rằng mình đang xuất hiện ảo giác.
Cố Ngôn Hi nhắm mắt một lúc rồi lại mở mắt ra.
Không sai, hai người kia đứng đó, không phải ảo giác.
Lưu Văn Họa đứng ngoài nhìn khung cảnh mọi người ăn uống vô cùng náo nhiệt bên trong, bụng kêu “Ọc ọc”. Cơn đói khiến Lưu Văn Hạo uể oải.
Nhưng mà sếp đang đứng bất động ở đây, anh cũng không dám động đậy. Thật lòng mà nói thì Lưu Văn Hạo không nghĩ ra sếp đứng đây có tác dụng gì trong việc theo đuổi phó tổng.
Lưu Văn Hạo dè dặt hỏi: “Giám đốc, chúng ta đứng đây làm gì vậy ạ?”
Tô Cẩn Hồng cương mặt, lời nói lại cực kỳ đáng thương.
“Khiến cho cô ấy áy náy.”
Lưu Văn Hạo: “???”
Xin lỗi mọi người, có thể sếp của tôi là trẻ mầm non
Lưu Văn Hạo: “Nhưng mà sếp đứng đây cô ấy cũng không biết.”
Tô Cẩn Hồng: “Không”
“Cậu không biết người ta có thể cảm nhận được ánh mắt à? Cậu đứng sau nhìn chằm chằm một người, người kia sẽ cảm thấy được.”
“Cậu xem, cô ấy thấy chúng ta.”
Lưu Văn Hạo; “…”
Tô Cẩn Hồng quá hiển cô ấy. Bởi vì hoàn cảnh, đời trước đâu đâu cũng là zombie, tràn ngập nguy hiểm. Hai người đều là dị năng giả, thường xuyên ra ngoài diệt zombie, cho nên cực kỳ mẫn cảm với ánh mắt cũng như sự tấn công của người khác.
Sự mẫn cảm này sẽ suy yếu ở thời đại tương đối an toàn này nhưng nó sẽ không biến mất.
Đó là bản năng được sinh ra sau vô số trận chiến sinh tử.
Lưu Văn Họa: “Giám đốc, cô ấy nhìn thấy chúng ta rồi, chúng ta còn phải đứng bao lâu nữa?”
Tô Cẩn Hồng nhìn chăm chú vào Cố Ngôn Hi, giọng nói bình tĩnh hơn ngày thường nhiều.
“Cho đến khi cô ấy nhìn chúng ta lần thứ ba.”
Lưu Văn Hạo: “…”
Anh yên lặng phỉ nhổ trong lòng: Nhỡ đâu phó tổng không nhìn qua nữa, thế chẳng phải là đứng đến khi họ ra sao.
Mặc dù hiện tại Tô Cẩn Hồng rất bực bội, nhưng chỉ số thông minh của anh vẫn còn.
Đây không chỉ là thời gian chờ đợi tiêu chuẩn mà còn là sự kiểm nghiệm.
Nếu Cố Ngôn Hi biết anh đứng ở đây nhưng vẫn không nhìn anh, chứng tỏ xác suất những lời cô ấy nói là thật rất cao, anh cần phải suy xét lại nếu Cố Ngôn Hi không muốn ở bên anh thì anh phải làm sao bây giờ.
Maf nếu như sau khi Cố Ngôn Hi phát hiện ra anh đứng ngoài lại không ngừng nhìn anh, chứng tỏ cô ấy vẫn để ý đến anh. Ít nhất thì Tô Cẩn Hồng có thể khơi dậy sự dao động của cô, là một chuyện tốt.
Tô Cẩn Hồng yên lặng ghi nhớ thời gian Cố Ngôn Hi nhìn anh lần đầu tiên.
Lần thứ hai Cố Ngôn Hi nhìn anh, Tô Cẩn Hồng ngầm xem giờ.
Thực tế còn tốt hơn cả mình nghĩ! Trong lòng Cố Ngôn Hi vẫn có mình!!!
Cố Ngôn Hi nhìn anh lần thứ ba, Tô Cẩn Hồng bình tĩnh mà nhìn cô hai giây rồi quay người bỏ đi. Vừa đi vừa nhìn đồng hồ, cách lần trước chỉ có hai phút.
Trần Hòa Phong ngồi đối diện Cố Ngôn Hi nhìn theo ánh mắt cô, lại chỉ nhìn thấy người qua đường đang vội vã đi lại.
Anh nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
Cố Ngôn Hi thu mắt, miễn cưỡng cười: “không có gì.”
Trong suốt cuộc nói chuyện sau đó, Cố Ngôn Hi luôn thất thần, Trần Hòa Phong cho rằng đó là do áp lực công việc nên không nói gì.
Giờ đây Cố Ngôn Hi bắt đầu luống cuống, sao anh ấy biết mình ăn ở đây? Anh ấy đã đứng nhìn bao lâu? Không lẽ anh ấy đi theo mình đến đây?
Cố Ngôn Hi thấy rất rõ, sắc mặt của Tô Cẩn Hồng lúc đó rất xấu. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho việc Tô Cẩn Hồng sẽ lao vào túm cô đi, không ngờ anh chỉ đứng nhìn một lúc rồi bỏ đi.
Anh ấy không bỏ cuộc…thật chứ?
Mặc dù lý trí bảo cô rằng Tô Cẩn Hồng sẽ không từ bỏ như vậy, nhưng trái tim lại không nhìn được mà buồn rầu.
Lưu Văn Hạo thấy sếp bỏ đi thì đuổi theo ngay, phát hiện tâm tình của sếp cũng không tệ lắm, ít nhất thì trông sếp không đáng sợ nữa.
“Giám đốc, em vẫn không hiểu, tại sao lại chờ đến khi cô ấy nhìn lần thứ ba thì bỏ đi?”
Tô Cẩn Hồng kiên nhẫn giải thích: “Lần đầu tiên là để cô ấy biết tôi ở ngoài, khiến cho cô ấy ấy này. Lần thứ hai để cho cô ấy thấy là không phải là tôi trùng hợp đi ngang qua, tôi đứng ở đấy là vì cô ấy. Còn lần thứ ba…”
Lưu Vưn Hạo: “Là gì vậy ạ?”
Tô Cẩn Hồng vỗ vai thư ký của mình: “Là để cho cô ấy nhìn thấy tôi bỏ đi.”
Lưu Văn Hạo: “???” Anh nghĩ ra cái gì, nhưng lại không biết nó là gì.
“Ý sếp là…”
Tô Cẩn Hồng sung sướng, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Kế lạt mềm buộc chặt trong 36 kế. Cuối tuần cậu đừng chỉ chơi thôi, đọc sách đi.”
Lưu Văn Hạo đã quen với chuyện bỗng nhiên bị Tô Cẩn Hồng dạy dỗ. Anh thản nhiên cắt nửa câu sau, bừng tỉnh: “Ra vậy, chắc chắn bây giờ phó tổng rất luống cuống.”
Tâm tình Tô Cẩn Hồng hiếm khi tốt như vậy, nhẫn nại mà giảng giải cho Lưu Văn Hạo.
“Nếu cô ấy còn có tình cảm ấy à, không chỉ luống cuống hay áy náy đâu.”
“Vừa nãy tôi cho cô ấy nhìn thấy tôi bỏ đi, cậu nghĩ chuyện đấy đem lại cho cô ấy cái gì?”
Lưu Văn Hạo: “Ờm… Chột dạ?”
Tô Cẩn Hồng: “Không, là cảm giác sắp mất đi. Cảm giác này cực kỳ đáng sợ, sẽ mê hoặc tâm trí con người, phóng đại cảm xúc lo lắng của cô ấy. Cậu phải biết là con người sợ nhất không phải là không đạt được thứ gì, mà là thứ ta có thế, thứ ta vốn có nó…”
Lưu Văn Hạo chỉ thiếu nước vỗ tay tán thưởng: “Xuất sắc.”
Giây tiếp theo anh lại hốt hoảng, hạ giọng hoảng sợ: “Nhưng mà sao sếp lại đến đây? Đây là chỗ bán nhẫn cầu hôn mà.”
___
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...