Edit: Xiang
Beta: Xanh
Khi Ôn Thanh Từ thấy máu của Tô Cẩn Hồng nhỏ xuống đất, không nhịn được đành ra tay.
Cô ngăn lại tấn công của Lâm Tích Nghiên, quay đầu nhìn Tô Cẩn Hồng, ra hiệu cho anh mau rời đi.
Tô Cẩn Hồng nhìn cô, trong lúc Ôn Thanh Từ tranh thủ thời gian cho anh, xoay người chạy trốn. Tuy trêи người có một vài vết thương nhỏ nhưng cũng không ảnh hưởng đến động tác của anh. Chỉ thấy anh chạy trong rừng rậm như thoi đưa, mấy giây sau đã không thấy tăm hơi.
Lâm Tích Nghiên trơ mắt nhìn bóng dáng con linh hồ biến mất trong rừng rậm, tức giận thu kiếm, không hài lòng nhìn Ôn Thanh Từ: “Ôn sư tỷ, sao tỷ lại ngăn cản muội?”
Ánh mắt Ôn Thanh Từ khẽ nhúc nhích, ra hiệu nhìn thi thể trêи đất: “Chẳng lẽ muội cho rằng những tu sĩ này đều bị nó giết chết sao? Một con linh thú trung kỳ Trúc Cơ?”
Lâm Tích Nghiên cẩn thận nhìn trang phục của những thi thể trêи đất, phát hiện có mấy môn phái lẫn lộn trong đó. Trong lòng không khỏi dậy sóng: “Ôn sư tỷ, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Ôn Thanh Từ: “Lúc tỷ tỉnh dậy, đã thoát khỏi khốn cảnh dưới lòng đất. Cẩn Hồng để tại tin nhắn cho tỷ, nói có việc gấp, phải rời đi mấy ngày. Sau đó tỷ đi qua bên này, muốn tập hợp lại với hai người, lại đột nhiên phát hiện phía trước có mấy tu sĩ đang đánh nhau. Bởi vì số người khá nhiều, thân phận của những tu sĩ tham dự tương đối hỗn độn, cho nên tỷ muốn tránh bọn họ. Vì vậy mới ẩn thân ở trong hang động bên cạnh.”
“Ai ngờ mới vừa ẩn nấp không lâu, mấy tu sĩ Phiêu Miểu Tông chạy về hướng này. Linh khí không ổn định của tỷ bị bọn họ phát hiện. Mấy tu sĩ Ngự Thú Tông gọi linh sói ra tấn công tỷ. Ngay lúc đấy, con linh thú các muội vừa thấy có lẽ có ân oán với bọn họ, nhảy ra tấn công linh sói. Sau đó là một trận hỗn chiến, cuối cùng thì như hai người thấy.”
Lâm Tích Nghiên luôn tin tưởng Ôn Thanh Từ, không nghĩ nhiều, gật đầu thu kiếm. Ngược lại, Sở Tử Phong ý tứ không rõ nhìn Ôn Thanh Từ, không nói thêm gì.
Sau khi rời khỏi tầm mắt của Lâm Tích Nghiên và Ôn Thanh Từ, Tô Cẩn Hồng điên cuồng chạy không phương hướng. Cho đến khi trời dần tối, chân anh mềm nhũn, linh khí trong cơ thể ngưng đọng lại, hóa thành người rồi ngã xuống đất.
Chiếc áo bên ngoài vốn sạch sẽ chỉnh tề đã trở nên bẩn thỉu, nhìn kĩ còn có vài vết máu.
Đầu óc Tô Cẩn Hồng mê man, dựa vào chút ý chí cuối cùng, ẩn thân vào trong một hang động. Cố gắng dùng linh phù sư phụ tặng cho trước khi đi, che giấu hơi thở của mình, bày một trận pháp phòng ngự đơn giản rồi nhanh chóng rơi vào hôn mê.
Anh cuộn tròn trêи mặt đất, nhiệt độ trong cơ thể tăng lên không ngừng. Chốc lát đã đầm đìa mồ hôi.
Tô Cẩn Hồng thở hổn hển, vô thức cào mặt đất, cào đến nỗi bật móng, máu loang lổ trêи ngón tay.
Hôm sau, trời sáng dần. Bên ngoài, tiếng côn trùng và tiếng chim hót vang lên, thỉnh thoảng còn nghe thấy âm thanh của các tu sĩ lướt qua.
Tô Cẩn Hồng mơ màng tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. trêи người phát sốt nóng hầm hập, nhưng vẫn có thể làm một vài động tác đơn giản. Anh chống người dậy, dựa lên vách tường, thay một bộ quần áo sạch sẽ, thở hổn hển.
Chuyện đơn giản như vậy bây giờ cũng vô cùng khó khăn với anh, tựa như ông lão xế chiều đang sử dụng sinh mệnh mình quá đà.
Anh giống như hòn đá không thể nhúc nhích, lặng lẽ dựa vào tường, nhìn ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài, mới nhận ra bây giờ là ban ngày.
Tô Cẩn Hồng suy nghĩ, thở dài, còn có hai ngày nữa.
“Á!”
“Phù phù!”
Tô Cẩn Hồng nghe tiếng ngầng đầu, thấy một nữ tu sắc mặt đau khổ nằm trêи mặt đất, một mùi hương chỉ thuộc về phái nữ bay vào trong cái mũi nhạy bén của anh.
Trong nháy mắt, máu trong người anh nhanh chóng dâng trào. Nữ tu thu hút ánh nhìn của anh, khiến cho anh không thể rời mắt.
Trong đầu anh lập tức phát ra cảnh báo cao nhất.
Rời khỏi đây! Tô Cẩn Hồng chỉ còn lại suy nghĩ này.
Anh lảo đảo đứng dậy, đạp kiếm bay ra bên ngoài.
Trong khoảnh khắc Tô Cẩn Hồng ngẩng đầu lên, trong mắt nữ tu lóe lên sự kinh ngạc. Đáng tiếc Tô Cẩn Hồng rời đi quá nhanh, ả còn chưa kịp lên tiếng, trong động đã chỉ còn mình ả.
Nữ tu không nhịn được sờ lên mặt mình, hoài nghi, chẳng lẽ cô ta quá xấu, dọa tu sĩ đẹp trai này chạy mất dép rồi sao?
Cô ta ở trong động ngơ ngẩn một lúc, thấy rất lâu rồi mà Tô Cẩn Hồng cũng không quay lại, mới tiếc nuối rời đi.
Sau khi ra khỏi động, Tô Cẩn Hồng dùng thần thức quét xung quanh, phát hiện bốn phía đều có tu sĩ, rơi vào hoàn cảnh lúng túng, tiến thoái lưỡng nan.
Linh khí không nhiều lắm trong cơ thể anh hầu như đã tiêu hao hết, linh khí vận chuyển linh kiếm cũng đã bắt đầu không ổn định. Linh kiếm lảo đảo lắc lư rơi từ trêи cao xuống. Trong hỗn loạn, Tô Cẩn Hồng cảm giác bản thân rơi vào một cái ôm mềm mại, sau đó cái gì cũng không biết.
Lúc Tô Cẩn Hồng tỉnh lại lần nữa, trong cơ thể đã tràn đầy linh khí, đầu óc minh mẫn.
Anh mở mắt ra, ngay tức khắc nhìn thấy Ôn Thanh Từ.
“… Ôn sư tỷ.”
Tô Cẩn Hồng ngồi trêи mặt đất, nâng cánh tay lên, đánh giá thân thể mình, khó tin nói: “Đệ… ổn rồi?”
Ôn Thanh Từ khẽ gật đầu.
“Vậy Lâm sư tỷ cùng Sở Tử Phong đâu rồi?”
Ôn Thanh Từ nghĩ đến dò xét lúc trước của Sở Tử Phong, không nhịn được nhíu mày lại: “Bọn họ đều ổn, có lẽ một lúc nữa sẽ về đến đây tụ họp với chúng ta.”
Tô Cẩn Hồng nhạy bén phát hiện sự do dự của Ôn Thanh Từ, thu lại nét mặt vui vẻ, nghiêm túc thấp giọng hỏi: “Ôn sư tỷ, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Nếu sau khi trở về tông môn, chưởng môn hoặc trưởng lão đỉnh khác một mình gọi đệ, đệ hãy nhanh chóng rời khỏi Huyền Linh tông.”
Ôn Thanh Từ lấy một cái hộp gỗ trong túi trữ vật, lại nói tiếp: “Cái hộp này có thể che giấu tung tích của đệ. Sau khi rời khỏi Huyền Linh tông, đệ phải lập tức dùng đồ vật bên trong, sau đó đi thật xa. Trước khi không có năng lực bảo vệ bản thân, không được phép quay về, cũng không cần gặp tỷ.”
Lòng Tô Cẩn Hồng chấn động, cẩn thận mở hộp gỗ ra, lấy lên tấm bảng gỗ quan sát cẩn thận.
Không đợi anh hỏi, đã nghe thấy giọng nữ trong trẻo: “Tiểu sư đệ, Ôn sư tỷ, hai người tới rồi!”
Tô Cẩn Hồng cất hộp vào túi trữ vật, khẽ mỉm cười: “Lâm sư tỷ, Sở Tử Phong, đã lâu không gặp.”
Lâm Tích Nghiên vỗ vai anh: “Mấy ngày nay đệ đi đâu mà thần bí vậy? Ôn sư tỷ cũng không biết.”
Tô Cẩn Hồng nghiêm túc bắt đầu nói dối: “Lúc trước đệ phát hiện một đám người kì quái, đệ thấy Ôn sư tỷ sắp tỉnh rồi, nhưng lại chờ không kịp. Nên để tỷ ấy ở lại, tự mình đuổi theo bọn họ.”
Anh thấy Lâm Tích Nghiên muốn mở miệng hỏi, vội vàng cướp lời: “Nói ra rất dài dòng, đợi trở về tông môn đệ sẽ nói cụ thể cho tỷ.”
Lâm Tích Nghiên không còn cách nào khác đành đè nghi ngờ xuống, bĩu môi nói: “Đệ đừng lừa tỷ. Trở về tỷ sẽ tiếp tục hỏi đệ, đừng mơ tỷ bỏ qua cho.”
Nhưng cô không ngờ tới, khi kết thúc bí cảnh trở lại tông môn, Tô Cẩn Hồng cũng biến mất.
Cùng lúc đó trong tông môn có một lời đồn rất thịnh hành: Tô sư huynh không phải là người, mà là một con linh hồ!
Tôn Dật cùng đồng bọn thong thả đứng trêи đài quan sát xem cuộc chiến, phe phẩy quạt, mặt khinh bỉ nói với những tu sĩ đồng môn khác: “Nhìn hắn ta cũng khoonbg phải thứ gì tốt! Nhìn mà xem, những tu sĩ một lòng say mê tu luyện như chúng ta, sao có thể dây dưa không rõ với nhiều nữ tu như vậy?”
Lâm Tích Nghiên mới từ trêи sàn đấu xuống, nghe thấy lời nói này của Tôn Dật, tức nổ phổi.
“Có cái rắm ý!”
Lúc Tôn Dật thấy Lâm Tích Nghiên, tay cầm quạt khẽ run lên. Khi xung quanh không có ai chú ý, mới khôi phục thái độ bình thường. Phong độ nhẹ nhàng, ôn hòa hỏi: “Xem ra Lâm sư tỷ có ý kiến khác. Nhưng mà mọi người đều biết chuyện này, cũng không có gì để tranh cãi.”
Nam tu xung quanh đều lộ vẻ tán đồng, tán thành gật đầu: “Đúng vậy. Anh ta không phải là người như vậy sao?”
Một người đàn ông lộ vẻ ghen ghét: “Tôi đã sớm biết anh ta không phải người tốt đẹp gì rồi. Ngày ngày quyến rũ nữ tu. Sư muội đồng môn tôi ngày nào cũng nhắc đến anh ta.”
Lâm Tích Nghiên tức giận: “Các người đều ăn nói bậy bạ! Tô sư đệ không quyến rũ các nữ tu khác!!!”
Đáng tiếc, thanh âm Lâm Tích Nghiên thanh minh cho anh bị nhấn chìm trong đám người, không ai để ý đến. Thậm chí tu sĩ xung quanh còn khuyên cô: “Lâm sư tỷ, chắc chắn tỷ đã bị nó mê hoặc. Linh thú không thể so với con người. Bọn họ âm hiểm xảo trá, không chuyện ác nào không làm!”
Lâm Tích Nghiên càng nghe càng thấy không đúng: “Đợi đã, tại sao đệ lại nói đệ ấy là linh thú?”
“Là Sở Tử Phong của phái tỷ nói nha. Sư tỷ, tỷ không biết sao?”
Lâm Tích Nghiên: “…”
Lúc này cô cũng không để ý đến lời giễu cợt của Tôn Dật, ngay lập tức xách kiếm đi tìm Sở Tử Phong.
“Sở Tử Phong, mày ra đây cho tao!!!”
“Sở Tử Phong!”
Lâm Tích Nghiên ở ngoài chỗ ở của Sở Tử Phong gọi mấy câu, nhưng không có ai trả lời.
Cô đá văng cửa phòng, phát hiện không có ai.
Lâm Tích Nghiên vừa tức vừa vừa uất ức, một kiếm phá hủy cửa phòng anh ta. Vô cùng lo lắng đi tìm Ôn Thanh Từ.
“Ôn sư tỷ! Bọn họ tung tin đồn nhảm nói tiểu sư đệ là linh thú, còn nói nó dụ dỗ những nữ tu khác.”
Lâm Tích Nghiên còn chưa nhìn thấy Ôn Thanh Từ, đã nôn nóng nói ra, thanh âm vang vọng trong sân.
Sở Tử Phong mở cửa phòng Ôn Thanh Từ, chào Lâm Tích Nghiên: “Chào Lâm sư tỷ.”
Lâm Tích Nghiên thấy Sở Tử Phong, giận sôi máu.
Lúc trong bí cảnh, bọn họ phối hợp ăn ý, ở chung coi như vui vẻ. Không ngờ sau khi quay lại, anh ta lại hãm hại tiểu sư đệ như vậy.
Lâm Tích Nghiên không đợi anh ta giải thích, rút kiếm đâm Sở Tử Phong.
Sở Tử Phong khéo léo bước sang bên cạnh, rút kiếm ngăn lại.
“Lâm sư tỷ, tỷ làm gì vậy?”
Lâm Tích Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Thay sư phụ thanh lý môn hộ, xử lý kẻ ăn cháo đá bát!” Thế tấn công trêи tay càng ác liệt.
Ôn Thanh Từ chậm rãi đi ra, nhìn bọn họ, không ngăn cản cũng không nói chuyện.
Lâm Tích Nghiên đánh mãi cũng không thắng, không khỏi gấp gáp, nhưng lại càng cảnh giác.
Trong bí cảnh, thực lực Sở Tử Phong bày ra rõ ràng kém hơn cô một chút, nhưng bây giờ sức lực lại ngang nhau.
Sở Tử Phong giả bộ lộ ra sơ hở, Lâm Tích Nghiên gấp gáp nhắm vào, rơi vào bẫy của anh, bị Sở Tử Phong đánh lui.
Sở Tử Phong chắp tay: “Đa tạ.”
Lâm Tích Nghiên trợn mắt nhìn anh: “Mày!”
Một người kiêu ngạo, cố chấp như Lâm Tích Nghiên không thể chấp nhận việc kiếm pháp của mình thua ai ngoại trừ Ôn Thanh Từ, chứ đừng nói đến đệ tử ngoại môn từ trước đến nay cô vẫn luôn xem thường.
Ôn Thanh Từ cắt ngang trận đấu của bọn họ: “Sở Tử Phong, đệ đi đi. Tích Nghiên, muội vào đây.”
Sở Tử Phong: “Bên đỉnh chính…?”
Ôn Thanh Từ mặt không cảm xúc: “Tỷ biết, sẽ đi ngay.”
Lâm Tích Nghiên đi theo Ôn Thanh Từ vào trong phòng: “Ôn sư tỷ, Tô sư đệ, đệ ấy..”
Ôn Thanh Từ khẳng định: ” Là linh thú.”
Lâm Tích Nghiên không tin nói: “Làm sao có thể? Đệ ấy là người chúng ta nhìn từ nhỏ đến lớn, tỷ cũng không thể tin mấy tin vịt ấy được!”
Ngón tay Ôn Thanh Từ cuộn tròn, mặt không cảm xúc: “Tỷ tận mắt nhìn thấy đệ ấy biến thành linh hồ. Mấy ngày đệ ấy rời đi ấy, cũng không phải vì việc gì gấp, mà là vì thời kì động ɖu͙ƈ của đệ ấy đến.”
“Nhưng tại sao chưởng môn lại gọi tỷ qua?”
“Bởi vì, Sở Tử Phong lúc trong bí cảnh đã hoài nghi thân phận của Tô Cẩn Hồng, đồng thời cũng hoài nghi tỷ biết rõ mọi chuyện, báo việc này lên tông môn.”
“Nhưng Ôn sư tỷ, tỷ không có sai mà?”
Ôn Thanh Từ nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng bình thản:” Chỉ cần tỷ không báo ngay lên cho tông môn rồi bắt đệ ấy lại, là tỷ sai rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...