Editor: Bonie
Beta: Xanh
Ngày hôm sau, lúc Tô Cẩn Hồng tỉnh thì đầu đau như muốn nứt ra, cả người nóng lên, gương mặt trắng trẻo cũng đỏ phừng phừng.
Nhưng anh vẫn cứ kiên trì bò dậy, cố hết sức lảo đảo đến lớp.
Chu Uyên Liêm vẫn kéo Tô Cẩn Hồng lại, ba hoa rất nhiều cho đến khi nghe được giọng nói sụt sịt của Tô Cẩn Hồng mới biết anh không khoẻ.
“Anh bị sốt hả?”
Tô Cẩn Hồng dùng giọng nói khàn khàn miễn cưỡng trả lời một câu: “Hơi hơi.”
Lúc này tu sĩ phụ trách giảng bài đi vào, bắt đầu học.
Chu Uyên Liêm vốn định giơ tay bảo sư phụ là Tô Cẩn Hồng bị ốm nhưng Tô Cẩn Hồng dứt khoát từ chối nên Chu Uyên Liêm mới miễn cưỡng đè cái tay đang ngo ngoe rục rịch xuống, không ngắt lời sư phụ.
Người phát hiện Tô Cẩn Hồng không ổn không chỉ Chu Uyên Liêm mà còn có Tôn Dật.
Sau khi tan học, cậu ta ngăn Tô Cẩn Hồng lại: “Ôi, lúc trước thì ẻo lả, bây giờ thì thành ma ốm? Để tao xem hôm nay sư tỷ của mày còn có thể trùng hợp đuổi tới hay không!”
Bây giờ Tôn Dật coi Tô Cẩn Hồng như cái đinh trong mắt, thiên phú của nó cao như vậy, lại được nhận vào Kiếm Phong, tài nguyên của tông môn nhiều nên sau này sớm muộn gì nó cũng đối đầu mình
Nên nhân lúc nó đang ốm, phải giết chết nó.
Đừng coi thường cơn cảm lạnh này, tuổi nhỏ mà cảm lạnh càng kéo dài e là cũng không nói được.
Nhưng mà Tôn Dật ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ tới bản thể của Tô Cẩn Hồng là hồ ly. Tuy rằng chỉ là một con hồ ly nhỏ nhưng sức khỏe thì nhân loại cũng không bằng được.
Phòng học là phòng kín, Tô Cẩn Hồng đã chảy đầy mồ hôi từ lâu, đại não đang hôn mê dần tỉnh táo lại.
Nhìn thấy Tôn Dật lại giở trò cũ móc ra một bó linh phù, Tô Cẩn Hồng vừa nghĩ, linh phù Ôn Thanh Từ cho anh xuất hiện ở lòng bàn tay, nhưng vẫn vô dụng.
Tô Cẩn Hồng lóe lên suy nghĩ, sao lại không dùng linh phù của hắn để tôi luyện kiếm pháp của bản thân? Vừa lúc thử xem sau khi luyện kiếm dưới nước thì có gì khác biệt. Nếu không được còn có linh bảo bảo vệ.
Nhưng mà anh lại không biết, lần công kϊƈɦ này của Tôn Dật ác hơn lần trước.
Tô Cẩn Hồng rút kiếm ra chuẩn bị đối phó công kϊƈɦ kế tiếp, nhưng mà ngoài dự kiến, lần này số mũi tên nước không phải ba cái mà là chín, mặc anh xê dịch trốn tránh hai bên, vẫn để lộ sơ hở, còn ba cái để linh bảo ngăn trở.
Tôn Dật nhạy bén phát hiện Tô Cẩn Hồng cản được nhiều mũi tên nước hơn lần trước, trong lòng hoảng hốt, bây giờ chưa tới một tháng mà mắt thường có thể thấy được sự tiến bộ của Tô Cẩn Hồng.
Hắn dừng công kϊƈɦ lại: “Coi như mày gặp may.” Sau đó làm bộ khinh thường cao ngạo rời đi
Loại chuyện tầm thường này không có tác dụng trở ngại gì với Tô Cẩn Hồng mà còn nâng cao cảnh giác của anh với nó.
Mười năm sau, khi bí cảnh mở ra, tuy rằng bên trong hiểm ác vô cùng nhưng linh thảo pháp bảo lại vô số. Bởi vậy tuy rằng mỗi lần đều chịu thương vong nặng nề nhưng các tông môn vẫn cứ đổ xô vào.
Nếu thật sự muốn diệt trừ Tô Cẩn Hồng, đây hiển nhiên là cơ hội vô cùng tốt. Chỉ cần đủ kín kẽ, không ai biết rằng có liên quan đến Tôn Dật hắn.
Sau khi Tô Cẩn Hồng nhìn thấy Tôn Dật bỏ đi cũng không nghĩ nhiều. Ở trong mắt anh, Tôn Dật chỉ là một thằng nhóc, đây chỉ là trận đánh nhất thời của một tên nhóc thôi.
Sau khi anh cảm nhận được lợi ích của việc luyện kiếm dưới nước, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi một chút rồi đi luyện kiếm.
–
Mười năm sau.
Một đám trẻ con mới được tuyển chọn vào Huyền Linh Tông cưỡi linh bảo, tò mò đánh giá Huyền Linh Tông, lúc này một cậu bé chỉ vào một hướng, giọng trẻ con non nớt vang lên: “Sư huynh, vì sao nhiều người lại bay tới hướng đó như vậy? Có chuyện gì sao?”
Đệ tử cưỡi linh bảo dẫn đầu nhìn thoáng qua hướng kia, phát hiện đó là một trận đấu tông môn, những người ngự kiếm tới đó phần lớn là nữ tu, anh ta liền hiểu ra.
Những đứa khác nghe vậy cũng nhìn về hướng đó, mồm năm miệng mười bắt đầu nói: “Đúng vậy, bọn họ đều đi tới đó.”
“Sư huynh sư huynh, vì sao bọn họ đều tới đó thế? Chỗ đó có bảo vật sao?”
Đệ tử cưỡi linh bảo dẫn đầu cười giải thích với bọn nhỏ: “Mọi người đều biết là nữ tu Huyền Linh Tông có tam bảo.”
“Sư huynh, Tam bảo là gì vậy? Vì sao chỉ có nữ tu có, nam tu lại không có?”
“Tam bảo là: thứ nhất là linh thảo, thứ hai là pháp bảo, thứ ba là đầu quả tim*.”
*: sự yêu thích trong lòng, như tương tư ấy. Trong trường hợp này theo mình nghĩ là người trong lòng đóa.
Một đứa nhỏ mạnh dạn bắt đầu hỏi: “Bọn đệ đều có thể hiểu một phần nhưng đầu quả tim là chỉ thứ gì?”
“Ha ha ha cái đó cũng không phải là đồ vật. Đầu quả tim là Tô sư huynh trong Kiếm Phong, Tô Cẩn Hồng. Người tài đứng sau Ôn Thanh Từ và Lâm Tích Nghiên của Kiếm Phong, chưa tới hai mươi mà lại là trung kỳ Trúc Cơ.”
Đệ tử dẫn đầu nhắc tới Tô Cẩn Hồng cũng vô cùng hâm mộ. Tuy rằng anh ta nhìn trẻ nhưng anh ta đã được 80 tuổi rồi! Lúc tu vi của anh bằng Tô Cẩn Hồng thì đã 40 tuổi, lại thêm 40 năm mới đến hậu kỳ Trúc Cơ, tuy kém nhiều so với Tô Cẩn Hồng nhưng anh ta cũng được tính là không tồi trong đám đệ tử nội môn rồi.
Số phận của Kiếm Phong mấy năm nay thực sự tốt, thế mà lại liên tục xuất hiện ba thiên tài đứng đầu.
Đệ tử dẫn đầu thu hồi suy nghĩ đang trôi xa, bắt đầu giải thích cho mấy đứa nhỏ mới nhập môn.
“Vì sao Tô sư huynh là đầu quả tim của nhóm nữ tu à?”
“Bởi vì tướng mạo của Tô sư huynh các đệ rất khôi ngô. Huynh đi qua không ít nơi, cũng gặp các loại nam tu nữ tu, thế mà còn chưa gặp qua ai đẹp hơn huynh ấy. Cho dù là Ôn sư tỷ hay Lâm sư tỷ của kiếm phong cũng đã là mỹ nhân giới Tu Chân khó gặp nhưng Tô sư huynh của các đệ còn đẹp hơn họ ba phần, vô cùng anh tuấn đó!”
Lúc này, toàn bộ bọ nhỏ trêи linh thuyền đều vô cùng kϊƈɦ động: “Rốt cuộc thì vị sư huynh này trông như thế nào vậy?”
“Sư huynh, khi nào bọn đệ mới được nhìn thấy Tô sư huynh?”
Cũng có vài đứa không tin, đong đưa đầu nói: “Tô sư huynh còn có thể đẹp hơn cậu Đồng của Yến Châu của đệ sao? Đệ không tin đâu.”
Đệ tử dẫn đầu chỉ để lại một câu: “Cứ thấy rồi biết.” Sau đó để bọn nhỏ tùy ý suy đoán, đệ tử dẫn đầu chỉ cười mà không nói.
Hành động này của anh ta trong lúc vô tình đã tạo ra sự chờ mong vô hạn của mấy đứa nhỏ với Huyền Linh Tông, cũng tò mò vô cùng về Tô sư huynh trong truyền thuyết.
Tương phản với bầu không khí nhẹ nhàng trêи linh thuyền, Tô Cẩn Hồng đứng trong sân đấu lại là nguy cơ chồng chất.
Lần này đánh với anh là một nữ tu có trình độ về trận pháp của Chiến Phong, Tô Cẩn Hồng chỉ biết qua loa về trận pháp với luyện đan các thứ, ở trong trận không hiểu ra sao, còn phải tránh né công kϊƈɦ ngoài trận, trong lúc nhất thời lâm vào khốn đốn.
Thứ anh không kiên nhẫn nhất chính là đấu với tu sĩ trận pháp. Đánh đã chậm còn phiền toái, nhìn không thấy người còn chưa nói, còn phải đề phòng công kϊƈɦ bên ngoài lẫn bên trong trận. Chỉ là thời hạn bí cảnh mười năm mở một lần sắp tới, anh phải chuẩn bị sẵn sàng ứng đối với các tu sĩ khác nhau.
Tô Cẩn Hồng nhìn những tảng đá giống hệt nhau trước mắt, quyết định mạnh mẽ phá vỡ. Mặt trận là một trong số đó, phá hết toàn bộ đá, anh cũng không tin không ra được mặt trận.
Anh vừa tránh né công kϊƈɦ bên ngoài, vừa công kϊƈɦ những tảng đá bay lượn kia. Anh tin rằng cục đá làm mắt trận chắc chắn khác với số còn lại.
Một lúc sau, mắt anh nhanh chóng tìm, rốt cuộc cũng phát hiện một viên đá trong đó giống như có ý thức tránh né tấn công của anh, sau khi thử qua, rốt cuộc Tô Cẩn Hồng cũng xác định được mắt trận. Anh quyết đoán xuất kiếm, lúc chặn đánh tảng đá kia, một cái dùi gỗ từ ngoài trận phi vào.
Nếu tiếp tục đánh mắt trận, chắc chắn tay Tô Cẩn Hồng sẽ bị đâm, đừng thấy cái này chỉ là dùi gỗ mà xem thường, dùi gỗ ẩn chứa linh khí ở giới Tu Chân, làm gùi có dùi gỗ nào ở phầm trần bì được?
Nhưng nếu không đánh, lại không biết sau này còn phải mất bao lâu mới tìm được mắt trận.
Tô Cẩn Hồng không muốn kéo dài trận đấu này nữa, ngay sau khi đục được mắt trận, tay anh đã bị dùi gỗ đâm thủng.
Cho dù cánh tay rất đau, máu chảy không ngừng, mặt Tô Cẩn Hồng vẫn như thường, cầm kiếm phá trận mà đi ra, nhằm về phía nữ tu kia mà đánh, nữ tu kinh hoảng thả ra linh bảo, dưới kiếm thế của Tô Caarn Hồng, nó yếu ớt như ngói.
Giây tiếp theo, kiếm của Tô Cẩn Hồng ở trêи cổ nữ tu.
“Trận đấu thứ 1253, đệ tử nội môn Kiếm Phong, Tô Cẩn Hồng, thắng!”
Nữ tu mới vừa đánh túi bụi với Tô Cẩn Hồng ngại ngùng tiến lên, ngăn Tô Cẩn Hồng lại: “Tô sư huynh xin dừng bước.”
“Tô sư huynh bị thương rồi, Mật Phi vô cùng sợ hãi, đây là bình dược chữa thương, sư huynh cầm đi.”
Từ lúc Tô Cẩn Hồng được mười bốn mười lăm tuổi, dung mạo của anh càng ngày càng làm cho người khác kinh ngạc, còn có rất nhiều nữ tu không ngừng tìm mọi cách đến gần khiến cho anh chú ý, nữ tu này cũng như vậy.
Tô Cẩn Hồng cầm kiếm đứng đó, tóc dài như mực buộc chỉnh tề sau người, đấu xong cũng không thấy trầy xước chút nào.
Ánh mắt đào hoa đa tình của anh khiến người khác thở dài lúc này lại lộ ra ba phần lạnh nhạt, ý phong lưu nơi khóe mắt cũng thu lại, thay vào đó là sự lạnh lùng.
Anh né sang một bên, nhẹ nhàng lưu lại một câu: “Không sao, vốn dĩ là đao kiếm không có mắt.” Rồi nhanh chóng rời đi.
Hôm nay là ngày Thanh Từ sư tỷ xuất quan, anh không thể ở đây lãng phí thời gian được.
Chỉ để lại một trận thổn thức của các nữ tu xem trận đấu, nhưng rồi các cô cũng nhanh chóng chuyện trò vui vẻ.
“Hôm nay nhờ có Nghiêm Mật Phi, chúng ta mới được thưởng thức Tô sư huynh lâu như vậy.”
“Đúng vậy, phong thái của Tô sư huynh đúng là nhìn sao cũng chẳng ghét được.”
Nghiêm Mật Phi không tham gia thảo luận với các cô. Cô nhìn bóng dáng rời đi đầy phóng khoáng Tô Cẩn Hồng, hơi thất thần.
“Trận đấu thứ 1253, Tôn Dật thắng!”
“Mau xem mau xem, là Tôn sư huynh đó!”
Chỉ thấy trêи đài là một chàng trai tuấn tú, nhẹ nhàng đánh bay đối thủ, còn vô cùng phong độ nâng đối thủ dậy, cởi mở cười với khán đài khiến cho nhóm nữ tu lại rộ lên.
Sau khi Nghiêm Mật Phi nhìn thấy Tôn Dật, vẻ mặt chán ghét chợt lóe qua.
Cô vừa mới thấy, rõ ràng Tôn Dật có thể thu tay lại, khiến đối thủ không bị ngã nặng như vậy nhưng cậu ta vẫn dung toàn lực, sau đó lại ra vẻ xin lỗi nâng đối thủ dậy, nhận lấy sự tán dương.
Đúng là cực kỳ dối trá.
Nghiêm Mật Phi phải rời đi thì lại bị Tôn Dật ngăn lại.
“Có chuyện gì?”
“Nghiêm sư muội, sắp đến lúc bí cảnh mở ra, muội chọn được đội nào chưa? Nếu chưa, không bằng……”
Nghiêm Mật Phi ngắt lời Tôn Dật: “Đa tạ ý tốt của Tôn sư huynh, muội đã chọn được đội rồi.” Nói xong thì rời đi ngay.
Cô đã hạ quyết tâm được cùng đội với Tô Cẩn Hồng, sao lại có thể nhận ý tốt của Tôn Dật được?
Nhưng mà lúc này người được cô mong nhớ, Tô Cẩn Hồng, đang ở trong sân của Ôn Thanh Từ.
—
Tác giả có lời muốn nói: Lớn nhanh quá ha ha ha ha
Tô Cẩn Hồng: Nỗ lực ~ tui muốn nỗ lực ~ tui muốn biến thành người mà mọi người đều mê ~
Tui vừa cảm thấy có ý tưởng bách hợp lóe lên, nếu rảnh thì viết luôn, đổi mệnh, để lâu không tốt đâu.
Bạn tôi chia sẻ cho tôi một video bách hợp hơn mười giây, làm cho tôi muốn viết về nữ chính nữ phụ, tôi……
Bạn tôi thật là tàn nhẫn.
Chúc cuộc sống mọi người vui vẻ hơn nha.
Yêu mọi người. Moah~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...