Sáng ngày hôm sau, cả hai bị đánh thức bởi tiếng ồn ào của chuông báo điện thoại. Tư Nam nhíu mày, mở mắt ra. Là điện thoại của anh. Thiên Duy vẫn còn ngủ. Tư Nam bật dậy, vẻ mặt bơ bờ, anh đưa tay lên đầu xoa xoa cho mớ tóc thêm rối, rồi anh mới cầm điện thoại lên, kết nối với bên kia.
“Alo, mới sáng sớm đấy, có chuyện gì vậy?”.
Đầu dây bên kia nói với giọng gấp rút.
“Sếp, Anh Thế Thịnh bị tai nạn rồi, anh mau đến xem thế nào đi”.
Nghe người bên kia nói mà anh như bừng tỉnh vậy. “Thế Thịnh bị tai nạn sao? Chuyện xảy ra khi nào? Bị thương có nặng không?”.
Tư Nam nói chuyện có chút lớn tiếng, nên Thiên Duy cũng bị làm ồn mà tỉnh dậy. Cậu nheo mắt lại nhìn sang Tư Nam.
Đầu dây bên kia nói.
“Là vào tối hôm qua, hình như bị ai đó đánh thì phải, mà sáng này người gọi đến công ty hình như là người lạ thì phải”.
Tư Nam thắc mắc.
“Gọi đến công ty? Người lạ? Người đó có nhắn địa chỉ không anh gửi cho tôi nhé, đúng rồi Thanh Huy sẽ đi làm lại nên anh báo với cậu ấy xử lý công việc vào buổi sáng giúp tôi nhé”.
Thiên Duy thắc mắc nhìn anh.
“Có chuyện gì sao?”.
Tư Nam lộ vẻ đầy nghiêm trọng.
“Hình như Thế Thịnh có chuyện rồi, em đi với anh nhé”.
Thiên Duy nghe vậy liền tỉnh ngủ hẳn, cậu gật đầu.
“Ừm”.
Hai người chạy theo địa chỉ mà tên đó gửi đến, nhưng đang chạy Tư Nam lại cho xe dừng lại rồi tấp vào lề đường.
“Sao vậy anh?”.
“Đột nhiên anh có cảm giác rất lạ, em gọi cho Thế Thịnh thử đi em”.
Thiên Duy gật đầu. Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Thế Thịnh, một lúc sau bên kia kết nối.
“Thiên Duy, có chuyện gì vậy? Mà sao hôm này cậu đến trể vậy?”. Thế Thịnh nói.
Cả Thiên Duy và Tư Nam điều bất ngờ. Tư Nam nói lớn lên.
“Thế Thịnh, anh đang ở đâu vậy? Sáng giờ có ai họi điện hay nhắn tìn gì cho anh không?”.
Thế Thịnh bất ngờ.
“Anh nói gì vậy không phải lúc sáng anh nhờ người bên công ty gọi điện nói là hôm này anh sẽ đến phim trường sao nên bảo tôi đến phim trường bàn bạc với anh mà”.
Tư Nam tối sầm mặt lại, anh có dự cảm không lành rồi.
“Tôi không có yêu cầu như vậy? Thế Thịnh, anh nói xem từ nãy đến giờ phim trường có xảy ra chuyện gì không?”.
Thế Thịnh bất ngờ.
“Khoan, anh bảo anh không có yêu cầu sao, vậy sáng nay ai gọi cho tôi, khoan đã, Thế Thành cũng nhận được yêu cầu ký hợp đồng…”.
“Ký hợp đồng!!..Thế Thịnh, anh nghe tôi nói”.
Thế Thịnh nghiến răng, anh siết chặt tay mình lại, nhưng vẫn giữ chút bình tĩnh.
“Anh nói, tôi nghe đây”.
Tư Nam nói.
“Anh biết địa chỉ nói Thế Thành đến ký hợp đồng đúng không? Gửi cho tôi, tôi đến đó với anh”.
Thế Thịnh hít thật sâu vào.
“Tư Nam, rất có thể công ty sẽ bị…anh nên về công ty đã”.
Tư Nam nói.
“Tôi cũng nghĩ như vậy nhưng anh không cần phải lo công ty đã có người khác thay tôi xử lý rồi, Thế Thịnh, đừng kỳ kéo nữa gửi địa chỉ đi”.
Thế Thịnh im lặng một lúc, anh nói.
“Được, tôi hiểu rồi”.
Nhận được định vị, Tư Nam liền quay xe chạy một mạch, Thế Thịnh cũng lên xe đi đến nơi đó.
Tư Nam đưa điện thoại của mình cho Thiên Duy.
“Em gọi Hứa Thành đến giúp Thanh Huy giúp anh nhé, nếu thật sự có chuyện một mình cậu ta làm không xỏe”.
Thiên Duy cầm lấy điện thoại gật đầu. Cậu bấm số gọi và giải thích cho anh ta mọi chuyện, người bên kia cũng đồng ý đến giúp.
Sau đó cả hai người phóng xe một mạch đến chỗ Thế Thành. Trước đó, Thiên Duy đã gọi điện cho Thế Thanh nhưng không được chẳng có ai bắt máy cả. Xe của Tư Nam dùng ở trước một tòa khách sạn, cùng lúc đó, Thế Thịnh cũng vừa đến. Cả ba cùng nhau bước vào bên trong khách sạn. Nhưng chỉ vừa mới cổng thì họ đã bị mọt người mặc vest đen đeo kính chặn lại.
“Đến tìm Thế Thành đúng không đi theo tôi”.
Cả ba trầm ngâm nhìn người trước mặt nhưng rồi cung quyết định đi theo. Người đó dẫn cả ba đến một căn phòng hạng sang của khách sạn bên ngoài còn có hai người đứng canh chừng. Người dẫn đường mở cửa bước cho cả ba.
Cả ba cùng bước vào. Họ chưa kịp nắm tình hình thì đã có giọng nói vang lên.
“Đến rồi sao nhanh hơn tôi tưởng”.
Chu Hoàng Sơn đang ngồi chiễm chệ trên ghế. Đối diện ông ta chính là Thế Thành đang bị đánh sưng cả mắt đang quỳ gối, còn có hại chị em Minh Thư và Minh Quân. Cô chị đang ngăn đứa em đang khóc sướt mướt.
Thế Thịnh, Thiên Duy liền chạy đến Thế Thành, Tư Nam chẳng nói gì nhưng anh cũng đi lại đối diện lão ta. Anh nhìn tình trạng của Thế Thành. Thế Thành bị đánh sưng cả mặt, trên tay và chân cũng có vết bầm.
Tư Nam quay đầu lại hỏi.
“Ông không thấy quá đáng sao?”.
Chu Hoàng Sơn âm trầm nhìn anh, rồi ông ta bật cười.
“Quá đáng? Không như thế chưa hả giận tôi đấy. Hình như tôi đã nói với cậu chưa nhỉ, dù là kẻ nào cũng không thể làm con của tôi khóc”. Rồi ông ta đập bàn xuống, quát lên. “Vậy mà tên này năm lần bảy lượt làm cho nó khóc, còn làm tổn thương nó, hắn xứng sao”.
Ông ta đưa ánh mắt đầy sát khí về phía Tư Nam. “Nể mặt con gái của tôi, tôi sẽ không làm gì các người cả nhưng đừng can dự vào chuyện này”.
Tư Nam định phản bác lại nhưng bị Thế Thịnh ngăn lại. “Ông ta nói đúng, anh nên tránh ra đi, đây là chuyện riêng của chúng tôi”.
Nét mặt của anh ta đầy oán giận như mất hết lý trí vậy. Tư Nam nắm lấy cánh tay Thế Thịnh, nói. “Thế Thịnh, bình tĩnh lại”.
Thế Thinh hất tay Tư Nam ra làm anh phải loạng choạng, anh ta đưa ánh mắt sắc lạnh hướng về phía Tư Nam và nói. “Tránh ra”.
Thiên Duy nhìn về phía Thế Thịnh đầy vẻ lo lắng rồi nhìn sang Tư Nam. Tư Nam thì lại đáp lại cậu bằng cái lắc đầu.
Lúc này, Chu Hoàng Sơn đã nở một nụ cười gian manh. “Chà, cậu mất bình tĩnh hơn tôi nghĩ đấy, định làm gì tôi nào”.
“Tôi nên hỏi ông mới đúng, ông định làm gì vậy?”.
So với người đối diện ông ta bình tĩnh một cách lạ thường.
“Tôi ấy hả. Tôi muốn đám các người trả giá đắc vì làm con của tôi bị tổn thương. Nói đúng hơn là tôi muốn phế tên có khuôn mặt giống cậu. Nhưng tôi cũng nhân từ lắm, nếu cậu từ tên vô dụng đó rồi giao cho tôi xử lý tôi sẽ tha cho cậu, còn không hai người sẽ cũng chung số phận…”.
“Ông nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?”. Thế Thịnh nói. Anh định nói tiếp nhưng đã bị Thế Thành cắt ngang lời.
“Tôi đồng ý”.
Thế Thịnh ngạc nhiên nhìn sang em mình. Cả Tư Nam và Thiên Duy cũng bất ngờ, Tư Nam thì lại lắc đầu, thở dài ra. Minh Quân cà Minh Thư cũng ngở ngàng, chỉ có Chu Hoàng Sơn đang rất bình tĩnh nhìn anh ta, giống như ông đã đoán trước được kết quả.
Ông ta thầm nghĩ. “Thay vì cùng nhau giải quyết thì lại chọn cách tự mình giải quyết sao? Để tôi xem cậu có thể làm gì?”.
Ông ta nói tiếp. “Ồ, đây là quyết định của cậu sao, dù có xảy ra chuyện gì? Vậy…”.
“Ông không cần nghĩ gì cả, tôi không đồng ý”. Thế Thịnh che chắn cho em mình.
“Anh…”. Thế Thành nắm lấy tay anh mình.
“Em câm miệng”. Thế Thịnh nhìn sang ông ta nói tiếp. “Tôi mặc kệ có chuyện gì xảy ra tôi sẽ cùng em ấy gánh vác, ông muốn làm gì thì tùy, tôi sẽ tiếp từng chuyện. Đừng hòng đựng đến em tôi”.
Ông ta vỗ tay, phá lên cười. “Thật cảm động đấy nhưng đáng tiếc cậu có biết vì lý tưởng bảo vệ em mà cậu vô tình đã biến em mình thành kẻ vô dụng không? Cho dù làm gì cũng không có sao cả vì đã có anh mình đứng ra giải quyết”.
Thế Thịnh sững người lời nói của ông ta như một đòn chí mạng. Thế Thành cũng phản bác.
“Anh, ông ấy nói đúng, mặc dù em rất cảm kích anh luôn che chắn cho em nhưng em cũng không phủ nhận những gì anh làm gián tiếp khiến em trở thành kẻ vô trách nhiệm, em không muốn tiếp tục như vậy nữa, em muốn có thể chính chắn hơn để bảo vệ những người em quan tâm”.
Thế Thịnh đang trở nên bối rối. Vẻ mặt anh ấy xám xịt lại, anh còn ôm lấy trán mình, tự lẫm bẩm. “Mình…hại em ấy”.
Thế Thịnh nắm lấy tay của Thế Thành. “Em nghĩ anh vậy sao? Những gì anh làm…”.
“Anh muốn tốt cho em, em biết nhưng em cần phải trưởng thành, em cũng muốn làm lá chắn cho anh”.
Tư Nam nhìn vẻ mặt của Chu Hoàng Sơn, ông ta đang cười. Anh cũng thầm cười, giờ anh cũng đành làm khán giả cho vở diễn này vậy. Thiên Duy cũng nắm chặt tay Tư Nam, vẻ mặt của cậu như an tâm đôi chút.
Thế Thành đứng chắn cho anh mình. “Như ông đã nói tôi theo ông, ông không được làm gì anh tôi và cả hai người này”.
Chu Hoàng Sơn đứng dậy, ông ta vỗ tay hai cái, cánh cửa liền mở ra. Hai người bên ngoài đã bước vào lôi Thế Thành đi.
“Chỉ cần mình cậu, ai tôi cũng không truy cứu”.
Thế Thịnh cuối gầm mặt xuống, Tư Nam và Thiên Duy đã đứng bên cạnh anh ấy. Đột nhiên có tiếng động lớn. Minh Quân đã xô ngã chị mình mà chạy đến chỗ cha mình cầu xin.
Chu Hoàng Sơn xám mặt nhìn đứa con gái của mình, rồi lại giáng cho đứa con trai mình một cái tát trời giáng.
“Mày…đúng là mất hết mặt mũi cả chị mày mà mày cũng làm đau được, sao tao lại sinh ra mày chứ”. Ông ta nói với người đang áp giải Thế Thành. “Đưa nó đi luôn, nó cũng cần được giáo huấn”.
Minh Thư nghe vậy, cũng thấy sót cho em, cô đứng dậy. “Cha…”.
“Con không cần xin cho nó”. Nói rồi ông ta rời đi, đem theo cả hai người Minh Quân, Thế Thành đi.
Bây giờ, biểu cảm của Thế Thịnh và Minh Thư tương đối giống nhau điều là một màu đen tối mịt.
Tư Nam cũng bất lực không biết nên nói gì bây giờ. Anh nhúng vai, thở dài. Sau đó, anh nhìn Thiên Duy rồi chỉ về phía Minh Thư. Cậu gật đầu như hiểu ý. Cậu bước lại gần Minh Thư ôm bả vai chị và nói. “Mình ngồi xuống nhé”.
Chị ta nhìn Thiên Duy rồi mỉm cười, chị gật đầu cùng cậu ngồi xuống ghế.
Tư Nam nhìn về phía Thiên Duy có vẻ suông sẻ, anh thầm cười.
Tư Nam nhìn sang Thế Thịnh, nét mặt trầm tư hẳn. Tư Nam khoác vai anh ta bảo.
“Anh có muốn nghe tôi nói không?”.
Thế Thịnh liếc nhìn anh ta rồi thở dài. “Khỏi, tôi cần bình tâm lại nghĩ vài chuyện”.
Tư Nam bất ngờ, xem ra anh ta đã nghĩ ra gì đó rồi. “Vậy ngồi xuống ghế nào”.
Thế Thịnh nghe vậy liền ngồi xuống đối diện với Minh Thư.
Tư Nam và Thiên Duy đứng nhìn họ một lúc thì Thế Thịnh nói.
“Hai người nên về công ty đi, không cần lo cho chúng tôi đâu”.
“Hai người…không đánh nhau đấy chứ?”. Tư Nam buột miệng hỏi.
Thiên Duy cúi mặt đánh vào hông của anh.
Minh Thư bật cười. “Không đâu. Anh không cần lo”.
Thiên Duy khoác lấy tay Tư Nam nói.
“Vậy hai người ngồi đây suy nghĩ chúng tôi đi trước”.
Cậu kéo Tư Nam ra bên ngoài, rồi lườm anh ấy. Tư Nam thì cũng đành cười cười cho qua. Thế là cả hai định quay trở về công ty.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...