Xuyên Nhanh Bổn Tiên Tới Rồi!


Thế nhưng nguyện ước chưa kịp thành, Thị Mai đã bị Thị Mạc bán cho một tên Bá hộ làm vợ nhỏ, cuối cùng chết đi trong nhục nhã và uất hận.
Trở lại lúc đầu, khi Tuấn Tú nghe phong phanh rằng Thị Mạc muốn bán Thị Mai cho Bá hộ thì Tuấn Tú cũng đã đề nghị Thị Mai hãy đi với anh, hai người cùng đi đến một ngôi làng khác, rời xa nơi đây để nương tựa cùng nhau mà sống.

Dù cho có khổ cực, nhưng cả hai đều nguyện ý và có nhau.
Thế nhưng Thị Mai quá đỗi ngây thơ, vẫn luôn ôm hi vọng về mẹ ruột, cho rằng bà ta sẽ không nỡ bán mình cho Bá hộ vì ô danh của ông ta nức tiếng gần xa, là một kẻ thích đánh đập và hành hạ phụ nữ.

Vì vậy Thị Mai đã cự tuyệt lời đề nghị đó của Tuấn Tú.
Nếu như Thị Mai đồng ý đi theo Tuấn Tú thì có lẽ số phận của Thị Mai đã khác, có thể tương lai cũng không sung túc gì cho cam, nhưng hiển nhiên là không còn phải dấn thân vào địa ngục trần gian như thế nữa.

Thị Mai hối hận đến xanh ruột.
Thị Mai có bốn tâm nguyện.

Thứ nhất là Thị Mai muốn sống vì bản thân, không ôm hi vọng về người mẹ vô tình kia nữa.

Thị Mai không muốn như đời trước, cứ mãi nghĩ cho người khác, đến cuối cùng lại bị chính tay những người thân sinh ruột thịt của mình đẩy vào con đường chết.
Thứ hai là Thị Mai muốn sống một cuộc sống đầy đủ ấm no, không cần giàu có nhưng Thị Mai không muốn bản thân phải sống trong cảnh nghèo nàn, khổ sở như đời trước.


Thứ ba là Thị Mai muốn trở thành vợ của Tuấn Tú, có được một người chồng yêu thương, tôn trọng mình và bình yên sống cùng nhau tới cuối đời.

Thứ tư là báo thù, Thị Mai muốn báo thù bà vợ cả của lão Bá hộ, bởi bà ta chính là chủ mưu gây ra cái chết của nguyên chủ.
Vừa tiếp thu xong xuôi, Xích Miên còn chưa kịp mở mắt thì xung quanh đã lập tức tối đen, đầu óc của cô bị đảo lộn một trận, cảm giác khó chịu vô cùng.
Không lâu sau đó thì một cuộc trò chuyện lọt vào tai Xích Miên, cô nghe vậy thì cũng không vội mở mắt mà lẳng lặng nằm im nghe ngóng.
“Được rồi.

Con đừng lo, mẹ sẽ bán chị hai con cho Bá hộ Dê chớ không bán con đi đâu mà con sợ.

Phải bán nó đi nhanh thôi, nó với thằng kia dạo này đang bàn tính chuyện chi đó, mẹ sợ nó trốn nhà đi mất.”
“Vậy mẹ bán chị hai đi nhanh đi mẹ, con cũng thấy dạo này chị hai cứ hay lén la lén lút mãi thôi.

Lỡ như chị hai mà bỏ trốn với thằng Tú là Bá hộ Dê còng đầu hai mẹ mình lên quan huyện luôn đó mẹ.”
“Cái gì? Sao ổng dám còng đầu mẹ con mình lên? Mẹ chỉ mới nói miệng với ổng thôi chứ đã nhận tiền vàng gì của ổng đâu mà bị giải lên quan huyện?”
“Con… mẹ ơi, thiệt ra á là con đã đánh tiếng với quan huyện xong xuôi hết trơn rồi.

Xế chiều là ổng cho người đem tiền qua rồi bắt chị hai về giờ đó, ổng nói nếu hai mẹ con mình dám gạt ổng thì ổng còng đầu cả lũ.”
“Mày… cái con này.

Thôi, sớm muộn gì chẳng phải bán nó đi.

Mà Bá hộ Dê cũng mê nó lâu dữ lắm rồi, không đằng đông thì đằng tây, không cách này thì cách khác, ổng cũng sẽ tìm cách để bắt nó về nhà ổng sớm thôi.”
Tiếng nói chuyện nhỏ dần rồi im bặt.

Xích Miên hơi chau mày vì dư âm của cơn đau đầu, cũng may là đầu chỉ bị đau trong lúc dịch chuyển mà thôi.
Xúc Miên mở mắt quan sát xung quanh.

Căn nhà lá này vô cùng đơn sơ, trong nhà chỉ có duy nhất một gian, trông hệt như một cái hộp giấy hình vuông sứt sẹo, vừa nhỏ lại vừa thấp.

Bên phải có một cái giường cũ kỹ được dựng lên bởi bốn khúc cây lồi lõm, bên trên là miếng gỗ mỏng tanh đã bị bong tróc từ khi nào, nhìn miếng gỗ dường như có thể vụn ra bất cứ lúc nào.
Đương nhiên, Xích Miên không phải là kẻ được nằm trên cái giường đó, cô đang nằm ngay đơ trên mặt đất, dưới lưng có lót vài cọng rơm.
Trên cái giường gỗ kia có một tấm chăn mỏng tanh cũ sờn.


Mặc dù theo tình hình hiện tại thì Xích Miên đang bị ốm một trận khá nặng, nhưng tuyệt nhiên cô không hề được đắp tấm chăn ấy.

Xích Miên chau mày, tệ đến thế là cùng.
Xích Miên không ngồi dậy ngay lập tức, cô đang suy nghĩ về những việc mình sẽ làm.

Theo nguyện vọng của nguyên chủ thì cô ấy không muốn bị bán cho Bá hộ Dê, muốn có cuộc sống ấm no, cuối cùng là gả cho Tuấn Tú.
Xích Miên đưa tay mân môi, điểm đột phá của nhiệm vụ này chính là ở tâm nguyện thứ ba của nguyên chủ, không ai khác đó là Tuấn Tú – người bạn từ thuở còn ở truồng tắm mưa, có tình cảm vô cùng sâu sắc với nguyên chủ.
Bởi trong trí nhớ của nguyên chủ thì dường như vài ngày trước khi nguyên chủ bị hãm hại rồi uất hận chết đi, Tuấn Tú đã đỗ đạt công danh, áo gấm về làng.
Bởi khi ấy nguyên chủ đang nằm trên giường bệnh, bị hành hạ từng ngày và chỉ mong muốn sớm ngày chết đi để giải thoát.

Cô ấy biết được việc đó là nhờ vào sự bàn tán của đám hạ nhân trong nhà, nên cũng không thể chắc chắn tin đó có đúng hay không.
Có điều Xích Miên cũng không cảm thấy quá quan trọng, nếu Tuấn Tú đỗ đạt công danh thì tốt, vừa có tiền để sống ấm no đủ đầy, vừa có quyền để trả thù cho nguyên chủ.

Còn nếu không, Xích Miên vẫn có thể tự tạo ra kinh tế được.

Chỉ cần hiện tại cô đồng ý lời đề nghị của Tuấn Tú thì xem như nhiệm vụ đã hoàn thành được năm mươi phần trăm rồi.
Sau đó, cô sẽ tạo ra nguồn thu nhập trước, còn báo thù là chuyện không thể làm trong một sớm một chiều, cứ từ từ suy tính.

Dù sao thì đây cũng là xã hội phong kiến; hiện tại, cô vừa chẳng có tiền lại chẳng có quyền, nói muốn báo thù vợ cả của một Bá hộ có khác gì người si nói mộng chứ.
Trên hết, trong cái xã hội phong kiến này, cho dù là cô có quyền thì cũng phải cun cút đi theo nịnh bợ kẻ có quyền.


Lúc này mà muốn báo thù, khác gì lấy trứng chọi đá.
Nghĩ xong xuôi, Xích Miên lồm cồm bò dậy, cơ thể này quá yếu rồi, yếu tới mức chỉ cần bị đánh một cú cũng có thể đi chầu Diêm vương.

May thay, nguyên chủ không phải là một cô chủ nhà quyền quý được nuông chiều từ nhỏ, mà là người quần quật quanh năm với công việc đồng án, nếu không chắc cơ thể này đã tắt thở từ lâu rồi.
Xúc Miên lắc đầu, cơ thể đang tuổi ăn tuổi lớn, mới trải qua cơn bạo bệnh lại không được ăn uống đầy đủ.

Đúng là khổ quá.
Xích Miên lắc đầu vài cái, cố gắng làm mình tỉnh táo hơn, cô cắn răng lê thân thể mệt nhọc, bước ra khỏi căn nhà lá đơn sơ.
Xích Miên đứng tựa cửa, ánh mắt cô lướt qua những cánh đồng lúa xanh mướt trùng trùng điệp điệp, những con sông nhỏ có lục bình trôi nổi dập dềnh, từng đàn cò trắng phau nhàn nhã chao lượn trên không trung, tiếng chim pha lẫn tiếng côn trùng kêu rả rích…
Tất thảy tạo nên một bức tranh miền quê tuyệt đẹp trước mắt cô.

Xích Miên hít một hơi thật sâu, không khí quá trong lành.
Xích Miên xoay người trở vào bên trong lấy bộ quần áo rồi đi thẳng ra cửa.

Không sai, đây chính là tài sản duy nhất của nguyên chủ, bộ đồ mà nguyên chủ đang mặc trên người và bộ đồ cô đang cầm trên tay.

Dù làm việc quần quật quanh năm suốt tháng từ khi chỉ mới mười hai tuổi, nhưng tài sản của nguyên chủ chỉ có mỗi hai bộ đồ đã sớm sờn màu thế này đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận