Xuyên Nhanh Bạo Quân Hung Hãn Sủng Ái Ta FULL
"Đây ạ."
Ô Nhĩ Đới không chần chừ liền đưa chén tổ yến cho Dạ Quân.
Tất nhiên Dạ Quân cũng dốc vào miệng.
Hắn lấy tay áo che đi.
Ô Nhĩ Đới không quan tâm hắn uống bằng cách nào, chỉ cần kết quả là được.
Khi thấy chén tổ yến chỉ còn đáy nàng ta thở phào nhẹ nhõm.
"Hoàng thượng, người mệt rồi, để ta đấm vai cho ngài nha.
Tay nghề người ta rất tốt đó."
Ô Nhĩ Đới đã hoàn thành xong nhiệm vụ, bây giờ thứ nàng ta cần là thời gian.
Chỉ cần thuốc phát huy tác dụng.
Dạ Quân hiểu ý của Ô Nhĩ Đới, tiếp tục chơi với nàng ta.
"Ồ, vậy sao? Được thôi."
Ả còn tưởng hoàng đế sẽ đuổi nàng ta đi nữa chứ? Không ngờ hắn ta lại đồng ý.
Đúng là ông trời cũng giúp nàng ta.
"Dạ, để ta đấm cho ngài."
1 canh giờ.
2 canh giờ
...!
Ô Nhĩ Đới dần dần mất kiên nhẫn, thế quái nào chính tay nàng ta đã bỏ xuân dược vào chén tổ yến đó mà.
Thế mà lại không có tác dụng? Không, không thể nào.
A ca của nàng ta tận tay đưa cho nàng ta gói thuốc đó đấy.
Thế nào mà lại mất tác dụng được.
Cách này không được thì làm cách khác.
Ô Nhĩ Đới cánh tay trắng muốt của nàng ta lần mò xuống dưới, xoay một vòng, trêu chọc.
Nàng ta không tin người nam nhân này không thần phục dưới váy nàng ta.
Ô Nhĩ Đới trượt bả vai xuống lộ ra bả vai trắng mịn.
Y phục trên người nàng ta vốn mỏng manh nàng ta tháo vài nút đã rơi xuống gần hết.
Nàng ta đứng trước mặt Dạ Quân.
Dạ Quân đang đọc sách ngẩng đầu lên thấy vậy thì chép miệng.
"Mới vậy mà đã không nhịn được quyến rũ ta sao, Ô Nhĩ Đới?"
Nghe thấy tên mình chính miệng nam nhân này nói ra.
Chẳng hiểu sao nàng ta cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Nhưng nàng ta đã làm đến bước này, sao có thể bỏ cuộc được.
Ô Nhĩ Đới lại gần Dạ Quân, cả người ả như sà vào lòng Dạ Quân.
Đứng từ xa nhìn thì có vẻ là tư thế vô cùng ái muội.
Nhưng chỉ có nàng ta mới biết, tên hoàng đế này như có như không tránh né nàng ta.
Lúc nào hắn cũng giữ một khoảng cách nhất định.
"Ngài, tại sao ngài lại không rung động.
Ta đã làm đến bước này rồi."
Dạ Quân nhìn Ô Nhĩ Đới như nhìn đám râu ria.
Hắn từ trên cao nhìn xuống nàng ta.
Thấy hắn một chút cũng không phản ứng, Ô Nhĩ Đới liền ngồi sụp xuống.
Nàng ta vậy mà lại thất bại.
"Không, không thể nào.
Chẳng lẽ ngài thích nam nhân sao? Tại sao đối với ta lại không có phản ứng."
Từ xưa tới giờ, nam nhân nào cũng phải thần phục nàng ta.
Cho dù hắn có kiêu ngạo thế nào, nàng ta chỉ cần quyến rũ hắn là hắn liền quỳ xuống coi nàng ta là trân bảo.
"Ngươi đang nghĩ là tại sao ngươi bỏ thuốc mà ta không có phản ứng phải không?"
"Ta đoán là thuốc hết tác dụng rồi đấy."
Ô Nhĩ Đới há hốc miệng, thuốc mà a ca cho thế mà lại hết tác dụng.
A Ca đang hố nàng đấy à.
"Còn ngươi muốn quyến rũ ta vẫn còn kém lắm."
"Dáng người ngươi căn bản là ta không để vào mắt.
Nói hẳn ra thì là không đủ đẹp, ngươi về luyện thêm mấy năm nữa đi.
Với dáng người đó mà cũng đòi quyến rũ ta.
Chậc, không tự về mà soi gương."
Mù mắt hắn rồi, cầu Vũ Tình thương thương.
Nói đùa chứ Vũ Tình của hắn dáng người đẹp hơn Ô Nhĩ Đới này nhiều.
Ô Nhĩ Đới ngẩn ra.
Dáng người không đủ.
Kém.
Soi gương.
Luyện thêm mấy năm...!
Ô Nhĩ Đới khóc lớn, nàng ra bỏ chạy một cách thảm hại.
Nàng ra vấp vào ghế lại đứng lên chạy tiếp.
Mẫu thân mẫu thân, Đới Đới bị tổn thương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...