Hắn ôm Hoa Ưu Liên vào lòng dỗ dành: “Liên Nhi, bổn Thái tử đi gặp Thái tử phi một chút, lát nữa lại tới!”
Hoa Ưu Liên gượng cười: “Thái tử điện hạ, tối nay ngài ở cùng tỷ tỷ đi.
Liên Nhi không sao đâu!”
Hiên Viên Ngọc không coi ai ra gì nhéo nhéo mặt nàng ta.
Nhìn thấy nàng ta thẹn thùng đỏ mặt, tâm tình của hắn tốt hơn rất nhiều, trêu chọc nói: “Vẫn là Liên Nhi ngoan, ở đây chờ bổn Thái tử.”
Hoa Ưu Liên ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Hiên Viên Ngọc rời đi, trong lòng nàng có chút phiền muộn.
Hắn là thái tử, đã định không thể nào chỉ có một nữ nhân.
Nếu nàng yêu hắn, thì phải yêu tất cả mọi thứ thuộc về hắn, bao gồm cả người chia sẻ cùng nàng.
Mộ Dung Vân có chút đắc ý, xem ra lần này trúng dược cũng không hẳn không phải là chuyện tốt.
Nàng đã dùng phương thuốc giúp mang thai cổ truyền, chỉ cần Thái tử sủng hạnh nàng thì nàng sẽ có thể mang thai hài tử.
Đến lúc đó, nàng cũng sẽ được chăm sóc từng li từng tí như vậy.
Hiên Viên Ngọc nhìn trong mắt Mộ Dung Vân toàn là vẻ vui mừng không kiềm chế được, hắn càng thêm chắc chắn dược này là do chính nàng ta hạ.
Khi mây mưa nồng cháy, hắn không có chút nào thương tiếc.
Nhìn bộ dáng lúc say mê của Mộ Dung Vân, đáy mắt của hắn chỉ có chán ghét và ghê tởm.
Nhìn thấy nàng đã được giải độc, Hiên Viên Dật không hề nói gì, mặc xong quần áo liền đi Ưu Liên Các, kêu hạ nhân chuẩn bị nước ấm tắm rửa sạch sẽ.
Hắn ôm Hoa Ưu Liên chìm vào giấc ngủ.
Hắn so sánh giữa hai nữ nhân, lập tức cảm thấy Mộ Dung Vân chẳng là gì cả.
Nếu không phải vẫn còn cần nhà Mộ Dung hỗ trợ, hắn đã sớm đuổi Mộ Dung Vân chướng mắt kia ra khỏi phủ rồi.
Thời gian trôi qua từng ngày, cõi lòng Mộ Dung Vân tràn đầy vui mừng chờ mong có hài tử.
Nàng chờ đợi thật nhiều ngày, thật vất vả mới có một chút cảm giác buồn nôn, lại lần nữa tìm y phủ kiểm tra.
Y phủ cố hết sức đè nén bất mãn trong lòng bắt mạch cho nàng ta, liếc mắt nhìn nàng ta một cái: “Hồi bẩm Thái tử phi, trời nóng nên ăn chút thanh đạm, đây là do ăn nhiều dầu mỡ khiến nương nương cảm thấy không khỏe, lão phu kê phương thuốc cho nương nương.”
“Ừm!” Khuôn mặt Mộ Dung Vân giống như quả cà tím, nàng bị người ta lừa rồi, thuốc kia vốn không phải là thuốc giúp mang thai.
Nàng rõ ràng cảm giác được từ sau khi Thái tử giải dược cho nàng thì có chút chán ghét nàng.
Người hạ dược này tính kế thật thâm sâu, mang đến chỗ tốt cho nàng chỉ trong chốc lát.
Thời gian lâu dài, thua thiệt vẫn là nàng.
Dược này nhất định là do tiện nhân Hoa Ưu Liên kia hạ.
Ngày đó nàng ta còn không khóc không nháo đẩy Thái tử tới, hay cho một chiêu lấy lùi làm tiến, quả thật là xem thường nàng ta.
Trong lúc Hoa Ưu Liên mang thai không thể nào hầu hạ Thái tử.
Thái tử phong lưu đã lâu nào có thể dễ dàng thay đổi như vậy, thế là thường thường đi đến chỗ các phi tử khác.
Trong lòng Hoa Ưu Liên vô cùng cô đơn.
Nhưng nàng thân là một nữ tử thuộc phường trăng hoa, hiện giờ không lo cơm ăn áo mặt, đối với nàng mà nói đã xem như không tồi rồi.
Nàng còn có thể hy vọng xa vời điều gì nữa chứ.
Mộ Dung Vân dùng hết thủ đoạn hầu hạ thái tử, trong bụng trước sau lại không có chút động tĩnh gì.
Mà lúc này tỷ tỷ Mộ Dung Tuyết của nàng lại có thai, khiến nàng ghen ghét đến phát điên.
Hai người này đều không có ý tốt với nàng!
Nàng không thể sống tốt, người khác cũng đừng mơ tưởng có thể sống tốt.
Mộ Dung Vân che đậy lại sự ghen ghét dưới đáy mắt, đi tới phủ Bát vương gia.
Nàng cố nặn ra một nụ cười trên miệng: “Tuyết tỷ tỷ, chúc mừng tỷ có thai!”
“Ừm!” Khoé miệng Kim Đản Đản nở một nụ cười.
Nàng sờ sờ cái bụng có chút nhô lên, liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nhìn xem Mộ Dung Vân này rốt cuộc muốn làm trò quỷ gì.
“Tỷ tỷ, đây là cúc an thai, dùng để pha trà rất tốt cho thai nhi!” ( chỉ là dược vật có tác dụng bậy bạ, chớ coi là thật) Mộ Dung Vân khẽ mỉm cười, trong lòng thầm cười nhạo.
Nàng bỏ thêm chút thuốc phá thai vào bên trong, không sắc không vị, không ai có thể nhận ra được.
Chỉ cần dùng một lượng nhất định thì cái thai này chắc chắn sẽ không thể giữ được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...