Khóe miệng hắn hiện ra một tia nghiền ngẫm vui vẻ, như là phát hiện một con mồi thú vị.
Nàng thật sự không tầm thường, dám chưa kết hôn đã có con, còn dám mang con về.
Loại can đảm này không phải người bình thường có thể so sánh được!
Kim Đản Đản phát hiện kiểm tra nghiêm túc hơn rất nhiều, nàng đi chợ bán nô tài tìm mua một tiểu nha hoàn.
Nàng cải trang mình thành nam nhân, giả trang thành vợ chồng với tiểu nha hoàn này.
Nàng cũng không có ý định ra khỏi thành, nàng đã nghĩ tới lui ở trong thành, quan sát cả đời này của Quân Mạch.
Khách điếm là nơi tìm kiếm chủ yếu, vì vậy Kim Đản Đản vừa thuê một phòng, liền ngụy trang thành người buôn bán.
Thị vệ tra xét ba ngày ba đêm, tra tới trên đầu của nàng.
Cầm bức họa nhìn, dùng kỹ thuật hoá trang của Kim Đản Đản thì không hề giống với bức họa.
Nhưng thân hình của nàng và Thần nhi không thay đổi được, vì vậy nàng và Thần nhi vẫn bị thị vệ mời đi rồi.
Kim Đản Đản nhìn mọi người có hình thể có chút tương tự với nàng và Thần nhi đều bị mời đi, trong lòng cũng lo lắng rất nhiều.
Nhưng ai biết, Hiên Viên Dật vậy mà lại tự mình tra xét từng người.
Kim Đản Đản bồn chồn kéo Thần nhi ở trong bàn tay, nhìn hài tử bị nàng cho ăn mặc thành nữ hài, còn hóa trang Thần nhi, hẳn là nhận không ra!
“Ngươi, lại đây!” Thị vệ chỉ vào Kim Đản Đản.
Nàng ưỡn ngực ngẩng đầu, học bộ dáng nam nhân kéo Thần nhi đi tới.
Nhìn thấy ánh mắt Hiên Viên Dật dò xét nhìn nàng, nàng lắc lắc cây quạt tay trong, đè thấp tiếng nói, làm cho giọng nói nghe khàn khàn chút ít: “Vương Gia, thảo dân chỉ là người làm ăn, không biết Vương Gia gọi thảo dân đến có chuyện gì?”
Hiên Viên Dật cau mày lại, cảm thấy nam nhân trước mắt này có chút không thích hợp.
Lông mày ‘Hắn’ rất thô đậm, cặp mắt kia lại nhu tình như nữ nhân.
Làn da càng trắng nõn có thể véo ra nước, hai chòm râu trên cánh môi hồng nhạt nhìn qua có chút buồn cười.
Thân hình của ‘Hắn’ nhỏ như nữ nhân, nếu là nam nhân có chiều cao như vậy thì có chút lùn.
Lại nhìn trong tay ‘Hắn’ nắm ‘Tiểu nữ hài ‘, trên mặt nhỏ như vậy còn hóa trang đậm, trang điểm hài tử thành như vậy nhìn rất không được tự nhiên.
Hiên Viên Dật híp đôi mắt lại, kéo cổ áo của Kim Đản Đản.
Hắn kéo nàng đến trước mặt, ánh mắt hai người đối diện với nhau.
Kim Đản Đản luống cuống, không phải là hắn nhận ra nàng chứ, trong chốc lát khẳng định hắn lại muốn dùng đại bản đánh nàng.
Không thể sợ, Kim Đản Đản giả bộ bình tĩnh.
Nàng nhíu mày, tự luyến nói: “Vương Gia, tuy thảo dân lớn lên ngọc thụ lâm phong, nhưng thảo dân đã lấy vợ, kính xin Vương Gia tự trọng.”
Ngụ ý là: Vương Gia ngươi có thích đoạn tụ thì tại hạ thích là nữ nhân!
Hiên Viên Dật cau lông mày lại, đưa tay kéo râu của Kim Đản Đản ra, hắn vừa kéo nhẹ, râu ria liền rớt.
Hắn nhắc nhở: “Râu mép của ngươi là giả!”
Trong lòng Kim Đản Đản có chút bối rối, vậy mà hắn lại động tay động chân.
Làm sao bây giờ, cũng đừng nhận ra nàng.
Nàng cố gắng làm cho mình trấn định lại, sắc mặt không thấy bối rối chút nào.
Nàng phe phẩy cây quạt trong tay: “Vương Gia, thảo dân cảm thấy râu này dán lên có thể cho thấy uy vũ của nam nhân chúng ta, vừa rồi không có quy định dán râu giả là trái pháp luật chứ?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Thế Giới Song Song
2.
Mượn Giống Sinh Con
3.
Dùng Nick Phụ Yêu Đương
4.
Thà Đừng Quen Nhau
=====================================
Trong ánh mắt của Hiên Viên Dật có một chút tán thưởng, hắn vỗ tay: “Hay hay hay! Thật sự là nhanh mồm nhanh miệng!”
“Vương Gia quá khen rồi!” Kim Đản Đản cong cong mi mắt, cứ như vậy vượt qua kiểm tra rồi, ha ha ha!
Nhưng Hiên Viên Dật đột nhiên đổi lời nói, đôi mắt sắc bén đến mức tận cùng: “Vương phi, nếu chơi đủ rồi, vậy trở về đi!”
Nụ cười của Kim Đản Đản cứng đờ, giọng nói khẽ run: “Làm sao ngươi nhận ra ta?”
Hiên Viên Dật không có trả lời nàng, hắn lạnh giọng hạ mệnh lệnh: “Mời vương phi và Thế tử về đi!”
Sau đó Kim Đản Đản bị thị vệ mang đao bức bách nàng dẫn theo Thần nhi trở về vương phủ.
Mặt khác toàn bộ người bị bắt sai đều được thả trở về, Kim Đản Đản và Thần nhi của nàng cùng bị giam lỏng một chỗ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...