Edit: Kim
Nam diễn viên đối diễn với Trúc Sanh tỏ vẻ bất lực, hắn nhìn Trúc Sanh trước mặt, nếu không ngoài ý muốn, lại sắp NG.
Nói đạo diễn ưu ái Trúc Sanh, đúng, hắn căn bản không thèm để ý tới ánh mắt của người ngoài, để một người mới làm vai chính, nói đối xử không tốt, Trúc Sanh vừa mới bắt đầu diễn, đã bị đạo diễn kêu ngừng.
Liên tục kêu ngừng, đối với một người mới mà nói, dưới áp lực như vậy, đừng nói là một người mới, cho dù là người có kinh nghiệm diễn xuất, nghe thấy đều phải run sợ.
Nhưng cái người mới này vẫn luôn kiên trì, không hề bỏ diễn, ít nhất về phương diện da mặt dày, tố chất tâm lý vẫn rất mạnh, cô rất mạnh mẽ.
Đến lượt Trúc Sanh diễn, mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý NG, ngay cả Trang Nghị cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Sau tiếng ‘action’, diễn viên tiến vào trạng thái, Trang Nghị nhìn chằm chằm vào màn hình, chăm chú quan sát, thời gian trôi qua, vẻ mặt của hắn trở nên có chút kỳ quái.
Hắn vừa nhìn màn hình, vừa nhìn Trúc Sanh diễn xuất.
Không có kêu ngừng, đạo diễn không kêu ngừng nha, vậy mà lại không kêu ngừng?
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm sang bên này, nhìn chằm chằm vào Trúc Sanh.
Thang Tuyết lộ ra vẻ mặt kinh ngạc bối rối, sao lại thế này, tại sao đạo diễn lại không kêu dừng?
Thang Tuyết tạm thời còn chưa nhìn ra, nhưng sự thay đổi này khiến cô rất bất an, cô nhìn về phía Khương Tấn Ngôn, khóe miệng Khương Tấn Ngôn đang nở nụ cười.
Trúc Sanh có thể vượt qua ải này là nhờ Khương Tấn Ngôn sao, là Khương Tấn Ngôn hướng dẫn Trúc Sanh sao, hắn vẫn luôn đồng hành cùng cô ta sao?
Đột nhiên Thang Tuyết cảm thấy rất tức giận, Khương Tấn Ngôn là dốc toàn lực giúp Trúc Sanh, trước kia lúc cô xin lời khuyên của Khương Tấn Ngôn, Khương Tấn Ngôn căn bản không nghiêm túc như vậy.
Khương Tấn Ngôn cảm nhận được ánh mắt của Thang Tuyết, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt đen đủi rời tầm mắt, nhìn về phía giữa sân.
Thang Tuyết:……
Cái biểu cảm quỷ gì đây!
Ý thức được cách đối xử khác biệt của Khương Tấn Ngôn, Thang Tuyết tức muốn chết rồi, không nhịn được mà thầm chửi rủa tra nam.
Nam diễn viên đối diễn với Trúc Sanh cũng bắt đầu nghiêm túc, hắn cảm giác Trúc Sanh bây giờ hoàn toàn không giống Trúc Sanh lúc trước, giống như là đã đổi thành người khác.
Hơn nữa đạo diễn cũng không kêu ngừng, vẫn tiếp tục diễn, càng diễn càng sâu, trạng thái của nam diễn viên cũng trở nên cực kỳ tốt, trong lòng dâng lên cảm giác sung sướng khó tả.
Thời điểm đạo diễn kêu ngừng, hắn còn có chút chưa đã thèm, hắn cảm thấy trạng thái bây giờ của mình rất tốt, có thể diễn thêm mấy cảnh.
Nam diễn viên lần đầu tiên bắt chuyện với Trúc Sanh: “Cô diễn rất tốt, cô trước đây….
”
Trúc Sanh nói: “Tôi là người mới, kỹ thuật diễn của tôi không tốt, rất xin lỗi anh.
”
Nam diễn viên:……
Vẻ mặt của Trang Nghị chuyển từ u ám sang rạng rỡ, thái độ đối với Trúc Sanh cũng ôn hòa hơn không ít, “Trạng thái này rất tốt, tiếp tục duy trì.
”
Trúc Sanh nói: “Cảm ơn đạo diễn.
”
Trang Nghị giống như lão cán bộ ừ một tiếng, Trúc Sanh xoay người, trang phục diễn uyển chuyển như một đóa hoa nở rộ, cô đi về phía Khương Tấn Ngôn, mỉm cười nói: “Tôi làm được rồi.
”
Khương Tấn Ngôn gật đầu, “Đúng vậy, cô làm được rồi.
”
Thật không dễ dàng gì, Khương Tấn Ngôn không nhịn được mà lau mồ hôi.
Nam Chi vỗ tay, “Dì giỏi quá, dì là tuyệt nhất.
”
Trúc Sanh nhẹ nhàng nhéo mặt con gái: “Cảm ơn Mỹ Bảo.
”
Bảo bối của mẹ!
Trúc Sanh nghĩ thầm, bây giờ mình đã có thể đóng phim, cũng có tiền, có phải nên đón con gái về hay không.
Khương Tấn Ngôn hoàn toàn không biết ý tưởng trong lòng Trúc Sanh, còn nói: “Da mặt trẻ con còn mềm, không thể nhéo như vậy được.
”
Trúc Sanh: “Tôi rất nhẹ tay, hoàn toàn không dùng lực.
”
Nam Chi gật đầu: “Đúng, dì rất nhẹ tay.
”
Kế tiếp, Trúc Sanh quay lại những cảnh bị NG trước đó, tiến độ cũng nhanh, mọi người đều cảm thấy Trúc Sanh đã tiến bộ.
Các diễn viên khác diễn cùng Trúc Sanh cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhìn ra được Trúc Sanh đã thay đổi, nhưng cũng không thể nói được là thay đổi ở đâu.
Mà Thang Tuyết như bị thôi miên, cô kinh hãi nhìn Trúc Sanh, bởi vì, trên người Trúc Sanh đã hoàn toàn không còn hình bóng của Trúc Sanh trước kia.
Nói cách khác, kỹ thuật diễn xuất bây giờ của Trúc Sanh, đã không còn hình bóng của Thang Tuyết, cũng hoàn toàn không còn dấu vết của Trúc Sanh kiếp trước.
Cô dứt khoát thay đổi thói quen của mình, hoàn toàn thay đổi.
Người khác có lẽ không nhìn rõ, nhưng Thang Tuyết hiểu rất rõ, cô đã quan sát từng chút một, bắt chước từng chút một, cô hiểu quá rõ.
Nhưng mà, bây giờ Trúc Sanh đã không còn bóng dáng của trước kia, cho dù chỉ một chút, cũng bị đạo diễn cho dừng, cô lại một lần nữa điều chỉnh, sau đó đổi khác hoàn toàn.
Thang Tuyết giống như bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng không thể tỉnh lại, cô cảm thấy mình có thể, có thể thay thế, nhưng bây giờ, Trúc Sanh nói cho cô biết, không thể, là không thể.
Bộ dạng này không được, cô lập tức đổi, nhẹ nhàng thay đổi, biến thành một bộ dạng khác.
Sao lại có thể như vậy, sao lại có thể như vậy?
Những vất vả nỗ lực của cô, giống như hoàn toàn vô dụng, thật phí công, thật buồn cười.
Ngay đến cả việc tính toán áp lên người Trúc Sanh cái tên ‘tiểu Thang Tuyết’ cũng không thể dùng được, đều không được.
Tại sao người ta lại có thể dễ dàng làm được?
Trúc Sanh và Khương Tấn Ngôn đều không biết, không hiểu tại sao trên người Trúc Sanh lại có bóng dáng của Thang Tuyết.
Trúc Sanh chỉ kém là chưa nhấc tay lên thề mình thật sự không bắt chước Thang Tuyết.
Nam Chi nghe được lời này, nói thẳng, có thể thay đổi là tốt rồi.
Muốn thay đổi không phải chuyện dễ dàng, hai người lớn thở dài, chỉ có trẻ con cảm thấy đơn giản.
Chuyện không thể nghĩ ra, có nghĩ tiếp cũng vô dụng, cách duy nhất là phải xóa hết dấu vết của Thang Tuyết trên người Trúc Sanh, nhất định phải tẩy sạch.
Không riêng gì đạo diễn không thích, gặp phải nguy cơ bị đuổi đi, mà càng có khả năng bị người ta nói là bắt chước Thang Tuyết, cái tên ‘tiểu Thang Tuyết’ rất khó nghe.
Bắt chước cũng không phải cái thanh danh tốt gì.
Nhưng mà muốn tẩy sạch, muốn thay đổi một số thói quen đã ăn sâu vào trong xương tủy, thậm chí là những biểu cảm lúc vô thức, không phải là chuyện dễ dàng.
Bởi vậy Trúc Sanh vừa phải thay đổi, vừa phải diễn, cô căng thẳng đến mức thường xuyên NG.
Cô cũng không còn cách nào khác ngoài không ngừng cố gắng điều chỉnh, bên cạnh còn có Khương Tấn Ngôn nhắc nhở cô.
Khương Tấn Ngôn đã từng hợp tác với Thang Tuyết, lại từng yêu đương, đối với diễn xuất của Thang Tuyết cũng coi như hiểu rõ, có thể nhắc nhở Trúc Sanh.
Có thể nói, ngay cả trong mơ Trúc Sanh cũng nghe thấy tiếng Khương Tấn Ngôn, hắn nói, không đúng không đúng, phải sửa, giống Thang Tuyết……
Dưới áp lực huấn luyện cao như vậy, Trúc Sanh kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, Thang Tuyết cảm thấy là dễ dàng, thực ra cũng không nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng Trúc Sanh quả thực có tài, bằng không, trong lúc đạo diễn đang do dự, lại một lần nữa bắt đầu.
Nhưng mà, đối với Thang Tuyết mà nói, là một đòn đả kích chí mạng, trong nháy mắt đã đánh bại Thang Tuyết.
Tại sao Trúc Sanh nói thay đổi là có thể thay đổi, nói vứt bỏ linh khí biểu diễn là vứt bỏ, đối với người khác mà nói, là thứ cầu còn không được.
Cô nói thay đổi là thay đổi, hơn nữa sau khi thay đổi, đạo diễn rất vừa lòng, hai mắt nhìn Trúc Sanh sáng lấp lánh.
Thái độ đối với Trúc Sanh cũng tốt hơn nhiều, hoàn toàn là tâm thái của người đào được kho báu.
Mọi người đều nói kỹ thuật diễn xuất của Thang Tuyết tốt, cũng có không ít đạo diễn nói kỹ thuật diễn xuất của Thang Tuyết không tồi, nhưng dấu vết là đang diễn quá nặng, cũng là quá gồng.
Cô có thể xem như một diễn viên thuần thục, nhưng loại đồ như nghệ thuật này, linh khí thật sự rất quan trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...