Xuyên Nhanh Ai Dạy Ngươi Làm Vậy Nhân Vật Phản Diện


Có lẽ do hệ thống sau khi đưa cô xuyên đến thế giới này cùng tên với nhân vật nữ phụ phản diện.

Nên khi gặp lại người nhà hết thảy tất cả ký ức lẫn uất hận mà nữ phụ từng trải qua ở đây đều một lần nữa lặp lại trong đầu Khương Vãn.
Thế giới này là nguyên bản của một quyển ngược luyến tình thâm tên [ Người yêu thế thân của tổng tài mang con bỏ chạy ].

Trong kịch bản viết nam chính Phó Thầm bởi vì bạch nguyệt quang nữ phụ xuất ngoại máy bay gặp rủi ro mà chết, sau đó vô tình gặp được nữ chính biến nữ chính thành thế thân.

Bọn họ trải qua tám năm bên nhau, từ mười tám tuổi tới năm hai mươi sáu tuổi từ quan hệ thế thân nảy sinh tình cảm khác.

Ngay tại thời điểm lúc bọn họ sắp tu thành chính quả, nữ phụ bạch quang thế mà không chết quay lại Bắc Thành.
Nam chính không nhìn rõ tình cảm của bản thân liền lúc nữ phụ trở về quấn lấy, mọi chuyện đều nghe theo nữ phụ bỏ mặc nữ chính.

Nữ chính trải qua nhiều lần đau khổ, tâm vì thế cũng trở nên lạnh xuống, nản lòng thoái chí mà mang theo đứa con trong bụng bỏ chạy.

Đến lúc này nữ phụ cũng lộ nguyên hình, nguyên bản nữ phụ hận nam chính thấu xương muốn đoạt lại tài sản lẫn tính mạng của nam chính.

Nam chính suýt bị mất mạng dồn hết nhân lực phản kích cuối cùng đem nữ phụ nhốt vào bệnh viện tâm thần.
Đến lúc này nam chính cũng nhìn rõ tình cảm của bản thân, vội vàng tìm kiếm nữ chính.

Năm năm sau nữ chính dẫn theo con trai nhỏ trở về, ba người gặp lại nhau, lại qua lại không dứt, nam chính thâm tình hối lỗi nhận sai, cuối cùng trở về bên nhau.

Phần nữ phụ hắn áy náy nhốt vào viện tâm thần là do trước đó lúc hắn khoảng mười lăm mười sáu tuổi bị bắt cóc, trên đường gặp được nữ phụ bị kéo theo.

Ở thời điểm biết được đám người này sẽ tống tiền sau đó giết chết nam chính, nên ngay khi có cơ hội nữ phụ liền nhường cho hắn chạy trốn.
Nhưng không ngờ trên đường chạy trốn hắn bị đập đầu mất đi một đoạn ký ức quên mất nữ phụ.

Cô bị bọn bắt cóc đánh gãy chân bán đến Lâm gia thôn, lấy Lâm lão ngũ chịu đủ mọi tra tấn.

Cô bị nhốt trong phòng hơn ba tháng, đến khi mang thai mới được phép đi lại xung quanh.

Cô nhân cơ hội bỏ trốn lại bị bắt trở về, cứ như vậy qua hai năm sống không bằng chết cuối cùng sinh hạ một đứa con tra một đứa con gái.
Giờ phút này nữ phụ được phép ra ngoài làm việc vì phải nuôi người trong nhà.


Lúc này cô lại nhân cơ hội một lần nữa bỏ trốn , chịu đủ mọi loại khổ trên đường cuối cùng cô cũng về được nhà.

Đến khi nam chính gặp lại nữ phụ mới nhớ lại hết thảy mội chuyện, áy náy và hối hận vô cùng.

Cũng tại thời gian ấy, cô lại nhà tan cửa nát, anh trai cô vì tìm cô mà trên đường xảy ra tai nạn qua đời, cha mẹ lại vì cùng lúc mất đi cả con trai lẫn con gái mà đau thương tột độ, vào một buổi tối uống thuốc ngủ vượt liều lượng mà mất mạng.
Nữ phụ chịu đựng ngàn vạn đau khổ trở lại gia đình thì lại gặp cảnh mất đi người thân.

Phó gia biết rõ chân tướng kiếm lý do thoái thác đưa nữ phụ xuất ngoại mang danh giúp cô bớt đau lòng chuyện gia đình.

Nào ngờ máy bay của nữ phụ gặp rủi ro may mà nữ phụ không hề lên máy bay.

Từ đây cô ẩn mình điều tra tất cả biết được tất thảy những bi kịch của gia đình mình là do Phó Gia gây ra.

Vì muốn cướp đi tài sản của Khương gia trở thành thủ phủ duy nhất ở Bắc Thành, mà nguyên lai lúc đầu cha mẹ vốn còn có hy vọng tìm kiếm cô lại bị bọn họ tung tin mình đã chết dập tắt hy vọng.
Từ đây nữ phụ lòng mang thù hận quyết tâm trả thù.

Bắt đầu tích lũy đầu tư, tìm kiếm nhân lực, sau đó trở về quyến rũ nam chính Phó Thầm.

Trong lúc sắp giết được nam chính lại bị đối tượng hợp tác bán đứng, thất bại trong gang tất lại bị nam chính bắt nhốt trong bệnh viện tâm thần.

Còn thường thường dẫn theo nữ chính cùng con trai đến thăm cô.

Thù hận tích lũy từ lâu mượn cơ hội một lần bọn họ không chú ý đến sau đó dùng dao đâm thẳng vào tim nam chính khiến hắn chết ngay tại chỗ, nguyên bản thế giới sụp đổ.
Nữ phụ sinh ra ý thức không đồng ý trọng sinh mà biến mất luôn.

Khương Vãn có thể cảm nhận rõ cảm xúc của nữ phụ, cũng lý giải được lý do vì sao nữ phụ lựa chọn rời đi.

Nếu là bản thân cô, cô cũng không nguyện ý trở lại chịu đựng mọi thứ thêm một lần nữa.

Trên giường bệnh thiếu nữ lanh lợi ngồi bên trên chân bị bó thạch cao người được lau qua và thay đi bộ đồ dành cho bệnh nhân.


Lúc người nhà tiến vào trong, cả người cô tê dại mà ngẩng đầu lên.
Khương mẹ đến thấy Khương Vãn lập tức chạy qua ôm cô, gương mặt vùi trong hõm cổ cô mà ô ô khóc nấc lên.

Này thiếu nữ bị lừa bán đã hơn nửa tháng không gặp, mỗi lần nhớ tới đều không ngủ được.

Khương Vãn vỗ về bà lại nhìn đến trong khoảng thời gian ngắn như vậy tóc bà đã bạc đi không ít, khiến cô trong lòng không khỏi chua xót.
Khương Túc một bên nhìn đến em gái mình chân bị bó thạch cao nằm trên tường bệnh.

Cổ họng nghẹn một hơi không phát ra tiếng.

Nhưng khi nhìn đến bàn tay đang nắm chặt nổi lên gân xanh cũng đủ cho thấy nội tâm của hắn có bao nhiêu kích động.
Khương ba ba đôi mắt cũng ửng đỏ vội đến bên người vợ mình vỗ vỗ lưng bà an ủi :" Không sao cả, không sao cả, Vãn Vãn đã trở về rồi."
Lúc ở trên đường tới đây ông cũng biết được những chuyện con gái gặp được.

Ông khó có thể tưởng tượng được một thiếu nữ phải chịu những gì khi vượt qua núi rừng rộng lớn đó.
Khương mẹ gật gật đầu nắm lấy bàn tay Khương Vãn, lại đụng đến vết chai cùng vết thương trên bàn tay cô mà lại một lần nữa kìm lòng không được mà lại khóc lên:" Vãn Vãn của ta..a...a...hu..hu..hu..."
" Không có việc gì đâu mẹ, đây là dấu vết lưu lại lúc đánh người xấu." Khương Vãn rút một bàn tay ra an ủi bà.
Muốn đánh một người đàn ông trưởng thành thì phải dùng hết toàn bộ sức lực.

Này là do lúc cô cần thanh sắt dùng lực lớn hướng tên Lâm ngũ mà đánh, cô biết nếu bản thân không thể hạ gục đối phương thì đối phương sẽ khiến cô sống không bằng chết.
Tưởng Ngư bên kia có vẻ im lặng hơn, gia đình cô nàng là gia đình đơn thân chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau.

Mẹ Tưởng Ngư khi biết cô nàng bị bắt cóc thân thể không khỏi tiều tụy đi vài phần.

Nhưng lúc nhận được tin của con cũng vội vàng chạy lên trấn hỏi tình huống, rồi lại an ủi cảm xúc của Tưởng Ngư.
Khương gia sợ đêm dài lắm mộng ngay khi nhận được tin báo của Khương Vãn cũng đã ssắp xếp mọi chuyện về lại trong đêm.

Lúc đi, gặp mẹ con Tưởng Ngư cũng chuẩn bị trở về.
Bởi vì ở cùng một thành nên Khương gia mở luôn hai xe, hỏi vị trí rồi cùng nhau lên xe trở về.

Sau khi đến Khương gia, lại cho nhau số liên lạc, dù sao hai người cũng từng đồng sinh cộng khổ trên đường chạy trốn lúc trước, cũng có thể coi là bằng hữu.


Tưởng Ngư ngượng ngùng nói, bản thân là được Khương Vãn một đường chiếu cố.

Nếu không nhờ Khương Vãn cô nàng khẳng định không thể thoát ra khỏi cái rừng rậm nguyên thủy kia.
Hệ thống luôn luôn không có động tĩnh từ trước tới giờ so với đã chết không khác gì.

Nhưng Khương Vãn vẫn luôn luôn đề phòng nó.

Hệ thống rất có thể sẽ quay ngược thời gian, lại lần nữa khiến cô bị bắt cóc lừa bán.

Cùng với suy nghĩ của Khương Vãn giống nhau, hệ thống luôn luôn muốn ngay tại thời điểm quay lại diễn biến của cốt truyện đi đúng với quỹ đạo.
Trước đó nó không cảm thấy khó như vậy, chỉ cần duy trì tốt quỹ đạo của thế giới thì sẽ có cơ hội trùng sinh, ký chủ liền cứ thế bắt đầu nhập vai mà diễn theo kịch bản.

Nhiều nhất thì sẽ là sắm vai nhân vật thất bại hoặc cùng nam chính nảy sinh tình cảm thực sự.

Chưa từng giống với Khương Vãn, nhiệm vụ không làm, ngay cả thương lượng cùng với nó cũng không nốt.
Hệ thống chắc chắn sẽ không chịu chết, nó nếu không thể quay ngược thế giới lại một lần nữa, hoặc xử lý cô bây giờ.

Thì trong tương lai tại thời điểm nào đó nó sẽ đâm lén Khương Vãn một cái chính vì vậy cô phải nắm được quyền chủ động trong tay.
Về đến nhà Khương Vãn bắt đầu tìm hiểu nền khoa học kỹ thuật của thế giới này để nghiên cứu lấy hệ thống ra khỏi người.

Cô không thích bị người khác điều khiển, cũng không thích bản thân không biết một chút chuyện gì trong mọi việc.

Khương Vãn lần đầu tiên xuyên không chính là lúc cô ở Lam tinh, thời đại đói khát, sau khi sản xuất thu hoạch lương thực xong liền đến nhà ăn xin cơm vô tình bị té đập đầu chết xuyên đến hành tinh rác.
Ở đây chỉ cần giết được dã thú thì sẽ có ăn có uống, cô ở đây cũng miễn cưỡng mà sống qua ngày.

Một lần vô tình lại cứu được một đứa con gái, đối phương ở hành tinh rác này cũng có chút bối cảnh, vì để báo đáp ơn cứu mạng liền cho cô có tư cách nhập học tại đây.

Sau đó là một đường học tập nâng cao thành tích hướng đến đại học của hành tinh Trí Vân ( trí tuệ).

Việc nghiên cứu về từ trường không gian và thời gian là để cô có thể trở về lại Lam tinh, vì dù sao đó mới chân chính là nhà của cô.

Mà hết thảy những thứ cô học được sẽ giúp cho quốc gia không ngừng lớn mạnh và phát triển.
Khương Vãn mím môi, ánh mắt chớp động, cái thế giới này so với thế giới của cô khá giống nhau.

Cô khó có thể tưởng tượng được đây có lẽ sẽ chính là tương lai phía trước của đất nước sau bốn mươi, năm mươi năm.

Tại thời điểm cô chết mọi người vẫn phải chịu đói chịu khát, đóng thuế nông nghiệp, quần áo bụi bẩn, chắp vá.


Mà bây giờ tất cả đều phát triển, ngũ cốc nhiều loại, quần áo đẹp bày khắp nơi, máy bay, tòa nhà, pháo đài đều không khan hiếm.

Có thể thấy được nó phát nhanh tới mức nào.
Có thể cô sẽ có biện pháp đối phó với hệ thống, hoàn thành thí nghiệm trước đó đạt được ước muốn của bản thân.

Nghĩ nghĩ đến đây Khương Vãn không khỏi nở ra một nụ cười rạng rỡ.

Này là từ lúc cô xuyên không tới bây giờ không còn là khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ mà thay vào đó là tinh thần phấn chấn tràn ngập hy vọng.
Khương Túc ngồi trên sô pha thấy vậy, trong lòng lo lắng cũng vơi đi một nửa.

Hắn còn sợ bản thân con bé sẽ có trở ngại tâm lý bởi lúc trước bị bắt cóc còn muốn cùng bàn bạc với cha mẹ cùng nhau ổn định tâm lý của cô.

Hiện tại nhìn đến nụ cười của em gái hắn biết được em gái hắn tinh thần không có suy sụp như trong tưởng tượng.

Cha mẹ Khương thấy vậy khóe mắt không khỏi nước mắt, trên mặt lại kích động tươi cười.
Khương Vãn bên này chú ý đến hai người đang vừa khóc vừa cười hỏi:" Ba, mẹ hai người làm sao vậy ?."
" Không, không có việc gì đâu con, chỉ là chúng ta cao hứng." Nói rồi mẹ Khương vội lấy tay lau nước mắt mỉm cười.

Cha Khương cũng vội vàng gật đầu, trên mặt tràn đầy vui mừng cùng may mắn.

Khương Vãn cũng gật gật đầu vui vẻ, nghĩ đến tuổi mười lăm phía trước tràn đầy tươi sáng.
Ca ca Khương Túc đến bên cạnh Khương Vãn nói :" Một lúc nữa ăn cơm xong thì nghỉ ngơi cho tốt, bên phía trường học đã được thu xếp tốt, thứ hai tuần sau có thể đi học lại."
Khương Vãn gật nhẹ đầu biểu thì mình đã biết.

Hôm nay thứ năm cách tuần sau chỉ còn mấy ngày, vừa vặn có thể dùng để ôn tập lại.

Cô mặc dù có ký ức của nguyên chủ nhưng cũng đã trải qua thời gian mười năm trả thù, kiến thức thời cao trung nguyên chủ sớm đã quên hết.

Bản thân cô trước đó chỉ học tới tiểu học sau này xuyên đến hành tinh rách cũng là học loại trí thức cao cấp đa số đều dùng trí năng mô phỏng quá trình thí nghiệm, còn lại đều bị lược bớt.

Kiến thức vốn có của cô so với kiến thức ở hiện tại có khoảng cách quá lớn.

Bây giờ cô cần ôn tập lại kiến thức từ tiểu học lên sơ trung rồi lại đến cao trung bù vào khoảng cách ấy rồi lại tìm biện pháp xử ký hệ thống sau.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận