Xuyên Nhanh Ai Dạy Ngươi Làm Vậy Nhân Vật Phản Diện


Chuyện nam chính chuyển trường vào lớp cô học, Khương Vãn không chút mảy may quan tâm mà chỉ chú tâm vào học tập.

Lâu lâu sẽ hoạt động giải trí một chút, lại cùng tán gẫu một ít chuyện với lớp trưởng và bạn cùng bàn.
Có lẽ do tại thời điểm lúc nãy khi Vương Tiền Tiền hỏi chuyện về Khương Vãn bị lừa bán cô trả lời quá mức tự nhiên khiến lòng mọi người dao động, nên sau khi nghe xong cũng không một ai bát quái sau lưng Khương Vãn về chuyện này cả.
Lúc tán gẫu Khương Vãn cũng nói thêm một số chuyện khác, về sự thay đổi trong không khí của lớp học cô cũng hiểu được.

Dù sao bọn cũng đều là thiếu gia tiểu thư sống trong sự bao bọc của người nhà ít được tiếp xúc với phần tử tội phạm nên khi nghe chuyện Khương Vãn bị bắt cóc cũng chỉ là lo sợ một chút chứ chẳng để tâm gì nhiều.

Nhưng khi Khương Vãn trở lại, nghe cô kể lại nhìn đến những vết sẹo trên tay ấy thì không biết đã phải cố gắng dùng lực lớn thế nào để vượt qua hoàn cảnh khó khăn đó.

Mọi người liền trầm mặc, sau đó là áy náy vì trước đó họ cũng mang một số suy nghĩ không đúng khác trong chuyện này.
Khương Vãn nghỉ học mất nửa tháng, chương trình học của cô rơi xuống không ít, mà chương trình học của cao trung lại dạy rất nhanh, vậy nên có không ít bạn học cho Khương Vãn mượn sách chép lại những bài của trước đó.

Khương Vãn nhận lấy cũng mỉm cười cảm ơn sau đó chuyên tâm sao chép lại những bài học trước đó.

Trên lớp trong giờ học lão sư cũng ít khi gọi Khương Vãn phát biểu hơn chủ yếu muốn cho cô có thời gian thích ứng cũng như đuổi kịp tiến độ của các bạn.
Phó Thầm bàng quang nhìn đến tất cả mọi người trong lớp học, nở nụ cười trào phúng, dùng giọng nói khiến mọi người trong lớp có thể nghe thấy được mở miệng mắng :" Một đám một sách, đúng là ngu ngốc."
Ngay lúc Phó Thầm mắng xong liền cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh nhìn đến trên người mình.
" Phế vật." Khương Vãn mặt không biểu cảm môi mỏng hé mở mắng lại Phó Thầm.
Phó Thầm nghe được, lửa giận bùng lên đứng dậy đi lên vỗ tay trước bàn lớn giọng nói nói:
" Mày mắng ai đấy hả?"
Hắn từ trước nay chưa từng bị người khác mắng qua.

Trong trường trong lớp học tất cả học sinh nữ đều mê muội hắn.

Đám học sinh nam thì bị hắn đè ép trên khí thế khiến hắn trở thành giáo thảo được chào đón nhất.

Chuyển trường tới đây không nghĩ tới đối phương vậy mà dám mắng hắn là phế vật.

Khương Vãn nhìn đến bộ dáng thở hổn hển của hắn trầm mặc không nói gì chỉ nhìn hắn trong mắt có chứa hàm xúc không cần nói rõ cũng biết rõ đáp án câu trả lời của hắn.

Giờ nghỉ giữa giờ cũng không hẳn là mọi người đều ở trong lớp nhưng cũng không có ít học sinh ngồi lại đây đều nghe thấy lời mắng của Phó Thầm lúc nãy.

Nhưng không một ai lên tiếng nói gì cả, vì đơn giản hắn là người nổi danh ở Bắc Thành là bá đạo.

Vạn nhất lên tiếng đắc tội hắn người chịu thiệt cuối cùng vẫn là mình.

Mấy cái thiếu nam thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi ở đây ai cũng dần biết được một số quy tắc của xã hội nên mới lựa chọn trần mặc.
Làm cho bọn họ không ngờ tới đó chính là Khương Vãn vậy mà lên tiếng mắng chửi người.
Nhìn Phó Thầm với bộ dáng không thể tin được mà xù lông lên, khiến không ít người che miệng bật cười.

Phó Thầm nghe bên tai tiếng cười nhạo không dứt, càng thêm phần thẹn quá hóa giận, ỷ mình cao lớn hơn một chút đi đến bên người Khương Vãn :" Cô dám mắng tôi, cô có biết tôi là ai không ?"
Những lời nói này của hắn có ý tứ cảnh cáo với những người đang lên tiếng cười nhạo hắn xung quanh.
" Phó Thầm.

" Khương Vãn trực tiếp sảng khoái mà nói, mặt lại không chứa bất kỳ một cảm xúc dư thừa nào.

Cô rất ghét khi bị người khác chèn ép khi dễ.

Người như này rất thích hợp tác với người khác gây khó dễ với người hắn ghét, lại nghĩ đến đối phương nhìn đến thân phận của hắn mà cố gắng nén giận trong người, loại này chắc chắn là có bệnh tâm thần.
Phó Thầm ánh mắt nguy hiểm nhìn đến Khương Vãn :" Tốt lắm, cô đã thành công gây sự chú ý với tôi rồi đấy."
"Có bệnh thì phải trị không nên giấu, tốt nhất là nên khám lại ở phần đầu." Khương Vãn không ngẩng đầu, lời nói hàm xúc chân thành mà lên tiếng đề nghị.
Phó Thầm hắn đúng là tức điên lên rồi, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ gặp qua loại nữ nhân nào như vậy.

Không biết vì sao hắn luôn cảm thấy đối phương nhìn rất quen mắt, lại khiến hắn cảm giác ẩn ẩn thua thiệt làm hắn cực kỳ khó chịu.
Khương Vãn lại chẳng thèm để ý đến, chuyên tâm lật trang sách.

Càng lật càng nhanh, cô phát hiện bản thân bây giờ trí nhớ được cải thiện vô cùng tốt, khả năng lý giải cũng tiến bộ thêm một bậc.


Khương Vãn thật cao hứng điều này chứng minh kế hoạch tiếp theo của cô sẽ càng đạt được kết quả cao.
Phó Thầm nhìn đến tay lật trang sách không ngừng nghỉ của Khương Vãn không khỏi khinh thường cười :" Lật nhanh như vậy thì đọc vô được cái gì, tôi đây bình thường chỉ cần nghe một cái là có thể lý giải được không cần lật sách lúc thi vẫn đứng hạng nhất."
Khương Vãn vẫn tiếp tục lật trang sách không thèm để ý đến đối phương.

Đối với hào quang đang không ngừng tỏa ra của nhân vật chính mà nói thì đúng là bọn họ sẽ luôn đứng trên mọi thứ.

Này cũng chẳng liên quan gì tới cô, bản thân cô cố gắng học tập nâng cao kiến thức là được.

Đối diện với sự trầm mặc nãy giờ của Khương Vãn, Phó Thầm tưởng như tìm được điểm yếu của cô mà tiếp tục châm chọc nói:
" Không dám nói lời nào, khẳng định là bị ta nói trúng đi...ha...ha...ha..." Phó Thầm lúc này hoàn toàn là bộ dáng dông dài khắc nghiệt còn đâu bộ dáng cao cao tại thượng như trước nữa.
Lớp trưởng luôn quan sát đến động tĩnh của hai người , lại thấy Phó Thầm không ngừng gây khó dễ Khương Vãn, cảm thấy bất bình lên tiếng nói:
" Bạn học Khương Vãn là một học sinh tốt, cậu không thể nói ít đi vài câu được à, chính bản thân cậu là người lên tiếng mắng người khác trước mà."
Phó Thầm lập tức trừng mắt hướng đến lớp trưởng Phùng Lộ.
" Là loại người nào mà cũng dám đứng trước mặt ông đây lên tiếng dạy dỗ hả ?" Phó Thầm khôi phục lại dáng vẻ cao thượng, lạnh lùng nhìn xuống đối phương mà cảnh cáo.
Khương Vãn rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn đến Phó Thầm:" A..ngươi nói bản thân mình lợi hại như vậy, không bằng chúng ta đấu thử đi, xem xem thi khảo sát học kỳ ai sẽ là người có thứ tự đứng tốt nhất."
Phó Thầm nhìn về phía Khương Vãn:" Hừ, vậy thì cược cái gì đây?" Hắn rất muốn xem xem đến lúc đó cô còn có thể duy trì được bộ dáng như hiện tại nữa không.
Khương Vãn cúi đầu:" Nếu người nào thua sẽ chạy quanh trường ba vòng, miệng không ngừng nói bản thân là phế vật." Phó Thầm trong mắt tràn ngập tự tin nói:" Được." Cơ hồ hắn đã thấy trước được thắng lợi của ngày hôm đó.
Lúc này chuông vào lớp vang lên, lão sư bước vào, toàn lớp đều bộ dáng nghiêm chỉnh không còn giống khi nãy nữa.

Cứ như vậy toàn bộ lớp học đều chứng kiến cuộc đánh cược của hai người bọn họ.

Lớp trưởng Phùng Lộ nhìn về phía Khương Vãn, cô biết lúc nãy là do bản thân bị nóng đầu mới cùng đâu lời với Phó Thầm.

Nếu không có Khương Vãn dời đi lực chú ý của cậu ta thì người bị cậu ta nhắm tới sẽ là mình.

Trong lòng không khỏi cảm động hướng hướng Khương Vãn làm động tác nắm tay ý bảo cố lên.


Khương Vãn biết rõ kịch tình phía trước, cũng biết được nam chính là loại người gì, tác phong làm việc của hắn ra sao.

Cô vỗ vỗ nhẹ vai lớp trưởng ý bảo không sao.
Khương Vãn tiếp tục nghiêm túc lắng nghe bài giảng.

Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến làn tóc tung bay khẽ quẹt lên tai khiến cô có chút ngưa ngứa, đưa tay lên đem tóc để lại sau tai.

Bàn tay trắng nõn khớp xương tinh tế, hàng mi chớp động, làn da lại trắng sáng kết hợp với áo đồng phục sơ mi ngắn tay khiến trên người cô không khỏi lộ ra ánh sáng của bạch nguyệt quang.

Ánh mắt mọi người nhìn đến cô không khỏi có chút ngây người như bản thân thấy được bảo vật của thế gian.
Bên trong mạnh mẽ bên ngoài yếu đuối, hai hình thái mâu thuẫn này không ngừng xuất hiện trên người Khương Vãn.

Ở cạnh gần bên Khương Vãn còn có Phó Thầm cũng thoáng ngây người trước cảnh tưởng đó.

Đôi mắt chớp động ý thức được bản thân vậy mà ngắm Khương Vãn đến xuất thần vội quay đầu như những việc xảy ra trước đó không một chút liên quan tới hắn.
Hết thảy những nhạc đệm nhỏ vừa mới xảy ra trong lớp, Khương Vãn hoàn toàn không có phát hiện.

Một ngày trôi qua rất nhanh, Khương Vãn học ngoại trú nên không cần ở lớp tự học, đến giờ liền ra về.
Ba cái bảo tiêu cùng với hai chiếc xe đã chờ sẵn ở cổng trường.

Nếu là trước đây khi nhìn đến cảnh này họ sẽ nghĩ là Khương Vãn ra vẻ, nhưng khi trải qua sự việc lừa bán bọn họ cũng hiểu được phần nào đối với chuyện này.

Hai chiếc xe, một cái chạy trước một cái chạy sau, đề phòng nếu có chuyện xảy ra sẽ còn có phương tiện để khác để di chuyển.

Ngồi vào trong xe Khương Vãn ngoài ý muốn lại thấy anh trai Khương Túc.
Khương Túc mặt mỉm cười nhìn e gái :" Hôm nay đi học có vui vẻ không ?" Hắn thật vất vả lắm mới xin được ba ba nhường hắn đi đón e gái.
"Vui vẻ ạ." Khương Vãn mỉm cười đáp.

Khương Túc cúi đầu không ngừng xem tin nhắn gửi qua kể rõ ràng chuyện hôm nay Phó Thầm và Khương Vãn xảy ra xung đột.

Mặt Khương Túc lạnh xuống, hắn vậy mà không nghĩ tới đối phương lại chuyển tới bên này học cùng e gái hắn.

Còn đáng ghét trêu trọc e gái của hắn, xem ra Phó gia vẫn có vẻ khá nhàn rỗi.


Thêm nữa bên phía cảnh sát có nói, lúc trước bọn kia bắt cóc Phó Thầm xong mới kéo theo cả Khương Vãn, mà Phó Thầm được hỗ trợ chạy trốn lại không hướng Khương gia bọn họ báo tin một chút.

Có thể thấy được là cất giấu không ít tâm tư, chờ thời cơ thích hợp lấy ra làm điều kiện.
Nghĩ tới đây ánh mắt Khương Túc trở nên nguy hiểm.

Khương Vãn đối với việc được anh trai đến đón cũng không cảm thấy gì.

Nguyên lai mọi người trong nhà vẫn sợ hãi cô gặp chuyện.

Bản thân cô trước đây không có quá nhận được nhiều tình thân, nên khi trở thành nguyên chủ nhận được sự bảo vệ, trân trọng và yêu thương của người nhà khiến cô không khỏi trân trọng.

Thứ tình cảm này thật ấm áp, cô muốn được đắm chìm trong nó, sẽ cố gắng bảo vệ nó.
Chuyện đánh cược với Phó Thầm, Khương Vãn không để ý tới.

Cô bây giờ trí nhớ càng lúc càng tốt, thời gian học sẽ tăng cao hơn.

Ngoài học tập cô cũng không thể bỏ bê vấn đề rèn luyện khí lực bản thân được.

Bản thân phải có được thực lực thực sự mới có thể thoát khỏi nguy hiểm, hiện tại bên người cô vẫn còn đang có hệ thống không ngừng theo dõi mượn cơ hội để đối phó cô.
Thời điểm luyện tập Khương Vãn cũng không quên người nhà.

Đến khi dùng cơm xong mọi người đứng trong sân cùng rèn luyện động tác mà Khương Vãn chỉ dạy.

Mới đầu cũng chỉ học cho vui coi như bồi con gái/em gái lại không ngờ Khương Vãn dạy vô cùng nghiêm túc.

Ở những lúc bọn họ làm sai động tác, Khương Vãn lạnh mặt xuống không khỏi giống với lão sư nghiêm khắc khiến bọn họ như quay về thời đi học.

Nhưng khi luyện xong lúc đầu chỉ cảm thấy không còn đau lưng mỏi eo nữa, mà sau đó lại phát hiện bản thân khí lực càng ngày càng lớn.
Không biêt được con gái/e gái nhà mình lạc trong núi đã học được cái gì kỳ quái.

Ba người liền chuyên tâm chăm chỉ luyện tập hơn quyết không thể phụ lòng của bảo bối nhà mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận